Mối nguy hiểm cuối cùng là sự xuất hiện của chủ nhân bút Đại Đạo!
Dị đoan xâm phạm!
Dưới sự lãnh đạo của chủ nhân bút Đại Đạo, cả nền văn minh Bỉ Ngạn Giới gần như bị lật đổ, cuối cùng cũng là nhờ sự giúp đỡ của thuyền thánh và các vị chân thánh lúc đó mới có thể vượt qua được kiếp này. Nhưng Bỉ Ngạn Giới bị tổn thất nghiêm trọng, vì dẫu sao có một số vị chân thánh đã thiệt mạng!
Quần Tinh rơi xuống!
Diệp Quân cau mày lại, hắn muốn hiểu tường tận về trận đại nạn lúc đó. Mà trông quyển sách cổ này lại không hề ghi chép chi tiết về trận đại nạn đó, chỉ nói ngắn gọn vài câu, còn về sự xâm phạm của chủ nhân bút Đại Đạo thì lại được ghi chép vô cùng tỉ mỉ.
Ngoài ra hắn cũng rất tò mò về sự biến mất đột ngột của nhóm chân thánh đầu tiên, nhưng trong này cũng không có bất kỳ ghi chép gì.
Diệp Quân bỗng nhiên gọi: “Trú Hàn cô nương!”
Một lát sau, Trú Hàn xuất hiện.
Diệp Quân nhìn Trú Hàn, khẽ mỉm cười: “Ta có một số việc muốn hỏi cô một chút.”
Trú hàn gật đầu: “Mời thánh tử nói.”
Diệp Quân nói: “Nhóm chân thánh lúc đó…”
Dứt lời, hắn nói ra hai chuyện mà mình tò mò nhất.
Sau khi nghe Diệp Quân nói xong, Trú Hàn khẽ lắc đầu: “Thánh tử, hai chuyện mà người nói thì chuyện thứ hai ta chỉ biết một ít. Còn về chuyện thứ nhất đừng nói là ta, ngay cả thầy của ta cũng không biết.”
Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”
Trú Hàn thấp giọng nói: “Năm đó sau khi vị chân thánh sơ khai và nhóm cường giả chân thánh kia biến mất, cả nền văn minh Bỉ Ngạn bước vào một thời kì suy yếu. Mà những ghi chép lịch sử về thời kì này lại vô cùng ít ỏi. Đặc biệt là thời kì những vị chân thánh biến mất kia lại càng ít hơn.”
Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Có người đang cố ý che giấu.”
Trú Hàn gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Quân hỏi: “Giáo chủ có biết nhiều hơn không?”
Trú Hàn suy nghĩ một lát rồi đáp: “Thân là giáo chủ, nhất định ông ta sẽ biết nhiều hơn một chút. Nhưng ta không chắc liệu ông ta có nói cho người biết hay
không. Dù sao, người rất thần bí.”
Dứt lời, khóe miệng cô ta cong lên một nụ cười.
Diệp Quân tất nhiên hiểu được ẩn ý của đối phương, hắn mỉm cười rồi đáp: “Cô nói về chuyện thứ hai đi.”
Trú Hàn gật đầu, sắc mặt dần trở lên nghiêm túc: “Chuyện thứ hai là một trận đại nạn. Lúc đó lịch sử Bỉ Ngạn chỉ có một đoạn ghi chép về trận đại nạn đó là: Quần Tinh rơi xuống, trăm năm không dứt, tối tăm không có mặt trời.”
Diệp Quân có phần kinh ngạc: “Trận Quần Tinh đó rơi liên tục suốt một trăm năm sao?”
Trú Hàn gật đầu: “Đúng vậy.”
Một trăm năm!
Diệp Quân có phần khiếp sợ: “Đây là thiên tai hay họa do con người gây ra?”
Trú Hàn lắc đầu: “Ta không biết, ta chỉ biết sau trận đại nạn đó, bản đồ của Bỉ Ngạn Giới đã thu nhỏ lại gần một nửa. Mà ở di tích Bỉ Ngạn có một khoảng nghĩa trang thần bí, có đến hàng trăm ngôi mộ, đều là những ngôi mộ không tên. Nghe nói, đây là những tiền bối đã hy sinh để bảo vệ cho Bỉ Ngạn Giới.”
Diệp Quân yên lặng.
Trú Hàn tiếp tục nói: “May mà trận đại nạn đó cuối cùng cũng qua đi, kể từ lúc đó, Bỉ Ngạn Giới chúng ta bắt đầu điên cuồng bồi dưỡng cường giả. Mà vào lúc chân thánh bọn ta càng lúc càng nhiều thì chủ nhân bút Đại Đạo lại tới.”
Dứt lời, cô ta nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Ta nghe nói thánh tử biết chủ nhân bút Đại Đạo?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”