“Về quê?”
Nghe thế Nguyệt Nhi chẳng hiểu gì cả.
Tần Liên gật đầu: “Ừ, nhà lúc trước của chúng ta…”
Nguyệt Nhi hơi lo lắng: “Mẹ…”
Tần Liên mỉm cười: “Đừng sợ, mẹ đi với con”.
Nói rồi bà ta bỗng bóp nát viên đá quý, một tia sáng lao lên trời, đi thẳng vào tận sâu trong điểm giao Hư Chân.
Cảnh tượng này khiến những người ở đó ngây người.
Một lúc sau, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng bỗng vang lên từ sâu trong bầu trời: “Kẻ phản bội, ngươi còn dám chủ động liên lạc với Huyết Vực ta à… Hửm? Ngươi còn liên lạc với Thánh Địa? Ngươi muốn làm gì?”
Ở một bên khác, một tia thần thức cực mạnh rơi vào trên người Nguyên Chân từ cách đó vô số thời không.
Cường giả Thánh Địa.
Tần Liên nhìn thẳng vào tận sâu bầu trời: “Ta và Nguyên Chấn có tội đáng chết, nhưng Nguyệt Nhi vô tội… Mong lão tổ Thánh Địa và lão tổ Huyết Vực cứu nó về điểm giao Hư Chân…”
“Nực cười!”
Giọng của lão tổ Huyết Vực không giấu nổi sự tức giận: “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi không màng đến thanh danh Huyết Vực ta, lén lút với một người Thánh Địa, còn sinh ra một đứa con gái, đã khiến cho Huyết Vực ta mất hết mặt mũi, bây giờ ngươi bảo bọn ta cứu nó... Ngươi điên rồi sao?”
Tần Liên nhìn chằm chằm tận sâu bầu trời: “Nguyệt Nhi là thần thể bẩm sinh”.
Thần thể bẩm sinh!
Không trung rơi vào trầm tư.
Cùng lúc đó, tất cả các “Thần” ở khu vực Cổ Khư đều nhìn sang trưởng thôn Nguyên.
Thần thể!
Những người được gọi là “Thần” như họ đã tu luyện hàng trăm triệu năm mới có thể tu luyện được “Thần thể”, mà thật ra “Thần thể” này là một cơ thể chứa đựng ý chí của thần mình…
Dĩ nhiên cũng có một kiểu người bẩm sinh đã có “ý chí Thần Minh”, tức là Thần thể bẩm sinh,
Người này cho dù có ở điểm giao Hư Chân thì cũng chỉ có trong truyền thuyết.
Họ không ngờ ở đây lại có…
Lúc này tất cả các “Thần” đều ngơ ngác.
Đời người có đôi khi sẽ như thế, ngươi vất vả cả một đời cũng không bằng người khác, vì người ta sinh ra đã như thế rồi.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Tần Liên lại nói: “Nó không chỉ là Thần thể bẩm sinh mà trong người còn có “Thần chủng”…”
Lúc này cả khu vực Cổ Khư đều không còn bình tĩnh được nữa.
Thần chủng!
Sau khi trở thành “Thần”, muốn tiến lên một bước nữa thì phải gieo “Thần chủng” vào trong người, như thế mới có thể đạt được sức mạnh ý chí Thần Minh… Muốn gieo “Thần chủng” cũng là một việc rất khó khăn… Cũng có sự khác biệt rất lớn giữa việc gieo Thần chủng và không gieo Thần chủng.
Ở khu vực Cổ Khư này, chỉ có hai vị Thần gieo Thần chủng, đó là Hạo Thần và Ma Thần.
Bây giờ cô nương này trời sinh đã có Thần chủng…
Nếu nói Thần thể bẩm sinh là tiền vô hạn thì Thần chủng bẩm sinh là quyền vô hạn.
Tiền và quyền kết hợp…
Lúc này, lão tổ Huyết Vực bỗng mất bình tĩnh, run giọng nói: “Được rồi được rồi… Con nhóc này, ngươi sinh ra một đứa con gái ngoan… Lúc đầu họ đều không đồng ý cho ngươi ở cùng với người đàn ông đó Thánh Địa đó, chỉ có ta chưa từng nói một lời nào… Không nói thì tức là đồng ý, chỉ có ta đồng ý thôi”.
Tần Liên: “…”