Tu nữ Thần Minh nói: "Ngươi".
Diệp Quân nghi hoặc: "Ta cái gì?"
Tu nữ Thần Minh nói: "Ngươi... gọi".
Diệp Quân: "..."
Tu nữ Thần Minh đột nhiên lấy một tấm bùa từ trong túi ra đưa cho hắn.
Thấy thế, Diệp Quân lập tức hiểu được ý cô ta, thì ra cô ta bảo hắn gọi người giúp cô ta. Hắn nhận lấy tấm bùa rồi thôi thúc, lá bùa rung lên, chẳng mấy chốc, một giọng nữ mang theo khí thế khủng bố cùng áp bức truyền đến từ trong lá bùa: "Gì?"
Diệp Quân vội nói: "Cứu mạng!"
"Không rảnh!"
Giọng nói bên trong bùa truyền âm như sấm rền nổ vang, lá bùa lập tức bị phá vụn, Diệp Quân đứng ngẩn ra tại chỗ.
Đệt?
Gì vậy?
Diệp Quân nhìn về phía Tu nữ cầm đao cong ở trước mặt, cô ta thế mà lại rất bình tĩnh, chỉ nhìn lại Diệp Quân rồi nghiêm túc nói: "Mục... Nóng nảy lắm".
Diệp Quân bảo: "Vậy cô gọi nhé?"
Tu nữ cầm đao cong lắc đầu: "Không".
Diệp Quân không rõ: "Tại sao?"
Tu nữ cầm đao cong đáp: "Cô ta, mắng... ta".
Diệp Quân: "..."
Tu nữ cầm đao cong nhẹ nhàng giơ thanh đao trong tay lên, tự tin nói: "Ta... Bảo vệ ngươi".
Diệp Quân trầm giọng nói: "Cô rất mạnh, nhưng ta vẫn thấy lo".
Tu nữ cầm đao cong đột nhiên đưa tay xoa đầu Diệp Quân: "Đừng... sợ".
Diệp Quân: "..."
Đúng lúc này, Tu nữ cầm đao cong đột nhiên quay đầu nhìn lại, tiếp đó đường hầm thời không ở phía xa đột nhiên nổ tung, đồng thời một luồng sức mạnh thần bí lập tức bao vây họ lại giữa mảnh thời không này.
Lãnh vực!
Đường hầm thời không lập tức đổ nát, bọn họ xuất hiện trong một vùng vũ trụ mênh mông.
Mà ở nơi xa, thời không đột nhiên nứt ra, một người đàn ông chậm rãi bước ra.
Là Mộ Dung!
Phía sau Mộ Dung còn có năm cường giả bí ẩn thân mang thần giáp vàng ròng.
Thấy cảnh đó, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, sự lo lắng của hắn quả nhiên là linh nghiệm.
Sở dĩ đối phương thả họ đi là vì không muốn ra tay ở trong Trung Chúng Thần Điện, để lại sơ hở.
Dù sao người trước mắt này cũng là Tu nữ Thần Minh.
Diệp Quân nói trong lòng: "Tông Tín tiền bối, thực lực của Mộ Dung này như thế nào?"
Tông Tín đáp: "Không biết... Đã nhiều năm rồi chưa từng thấy ông ta ra tay".
Diệp Quân nói: "Ông ta quang minh chính đại giết chết sư phụ của ông đúng không?"
Tông Tín đáp: "Đúng vậy".
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Tu nữ cầm đao cong tuy rất mạnh, mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng, thế nhưng Mộ Dung này đã dám đến, vậy chắc chắn là ông ta có lòng tin.
Tu nữ cầm đao cong nhìn Mộ Dung, ánh mắt bình tĩnh.
Mộ Dung cười nói: "Tu nữ, tên này là kẻ Tiết Độc, đó là sự thật. Dựa vào , phàm là người của Chúng Thần Điện đều có trách nhiệm giết chết hắn, kính mong cô đừng ngăn cản".
Tu nữ cầm đao cong nói: "Hắn là... Thần Sứ".
Mộ Dung nói: "Hắn giả mạo thôi, một kẻ Tiết Độc sao có thể trở thành Thần Sứ được".
Tu nữ cầm đao cong lắc đầu: "Hắn là... Thần Sứ".
Mộ Dung nhìn Tu nữ cầm đao cong một lúc, sau đó cười nói: "Nếu đã vậy thì đợi ta giết hắn xong sẽ cùng Tu nữ đến đình Trọng Tài của Thần Minh phân bua".
Ông ta phất tay áo lên, một cái ấn màu vàng đột nhiên bay lên trời, vọt thẳng đến trên đỉnh đầu của ba người Diệp Quân, trong phút chốc, một lãnh vực khủng bố lập tức bao phủ lấy ba người.
Tông Tín cả kinh nói: "Đây là... lãnh vực Thần Minh, ông ta đã đạt đến cảnh giới Thần Minh..."
Tu nữ cầm đao cong vẫn bình tĩnh nhìn Mộ Dung: "Hắn... thật sự... là... Thần Minh sứ, ta... Lừa người ngươi".
Cô ta nói chuyện rất chậm.
Nhìn Tu nữ ngây thơ trước mắt, Diệp Quân không nhịn được kéo lấy ống tay áo cô ta, nhắc nhở: "Cho dù ta là thật hay giả thì ông ta chắc chắn vẫn sẽ giết ta, bởi vì ta và ông ta là tử địch".
Tu nữ cầm đao cong quay đầu nhìn hắn: "Ta... biết... Ta đâu có... ngu".
Diệp Quân: "..."