Nói rồi gã vác bao vải đó lên vai rồi rời đi, nhưng như nghĩ đến điều gì đó, gã quay đầu lại nhìn Diệp Quân: “Diệp đệ, ta cứ có cảm giác ngươi không phải người bình thường, ta… ngươi có thể giúp ta chăm sóc Tiểu Nhiễm không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được chứ”.
Chúc Đào cong môi cười: “Cảm ơn”.
Nói rồi gã vác bao tải lên rồi xoay người đi.
Nhìn Chúc Đào biến mất ở cuối tầm nhìn, Diệp Quân trầm lặng hồi lâu rồi xoay người đi.
Diệp Quân đến ngoại viện, hỏi thăm mấy lần mới tìm được Chúc Hạnh Nhiễm. Chúc Hạnh Nhiễm vẫn mặc chiếc váy cũ, gương mặt như phủ một tầng sương giá.
Diệp Quân đi đến trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho Chúc Hạnh Nhiễm: “Đây là học phí mà cha cô đưa cho cô, huynh ấy đi rồi”.
Chúc Hạnh Nhiễm im lặng hồi lâu, sau đó nhận lấy chiếc khăn tay.
Diệp Quân không nói gì, xoay người rời đi.
Chúc Hạnh Nhiễm cũng xoay người rời đi, nhưng đi được mấy bước cô ta bỗng quay người lại nhìn Diệp Quân: “Có phải ngươi rất xem thường ta không?”
Diệp Quân dừng bước, hắn xoay người lại nhìn Chúc Hạnh Nhiễm: “Cô muốn nói gì?”
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn chằm chằm hắn: “Phải, ta ghét ông ta làm ta mất mặt đấy”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô nghĩ có một người cha nghèo rất mất mặt sao?”
Chúc Hạnh Nhiễm bỗng nhiên tức giận nói: “Lẽ nào không phải sao? Ngươi có biết những năm qua ta sống như thế nào không? Lần đầu ta đến trường, mọi người đều ăn mặc rất đẹp, chỉ có ta ăn mặc như một kẻ ăn mày. Năm nào đến lúc nộp học phí cũng chỉ có nhà ta là nộp học phí chậm, mỗi lần như thế ta đều sẽ bị giáo viên gọi lên khiển trách trước mặt, mỗi lần trường có hoạt động tập thể, chỉ có mình ta không thể tham gia, vì nhà ta không đủ khả năng chi trả phí hoạt động, ta rất muốn hỏi họ, tại sao lại sinh ta ra, tại sao…”
Hai mắt Chúc Hạnh Nhiễm đỏ bừng, hai mắt ngập nước, nhưng cô ta lại không cho nước mắt rơi xuống.
Diệp Quân im lặng một lúc lâu, thở dài một hơi, sau đó nói: “Học được kiếm kỹ đó chưa?”
Chúc Hạnh Nhiễm sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ Diệp Quân sẽ đột ngột hỏi như thế, một lúc sau cũng không biết nên trả lời thế nào.
Diệp Quân nhìn cô ta, hỏi tiếp: “Học được chưa?”
Chúc Hạnh Nhiễm bướng bỉnh quay đầu đi, không nói câu gì.
Diệp Quân nói: “Tối nay tới thư viện gặp ta”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân đang rời đi ở phía xa, nắm tay thật chặt: “Ngươi không mắng ta sao?”
Diệp Quân dừng bước lại, hắn quay người nhìn về phía Chúc Hạnh Nhiễm, nhỏ giọng nói: “Ta không có tư cách để mắng cô, ta tự hỏi bản thân mình, nếu ta biến thành cô, chắc chắn ta sẽ không bằng cô, ở trong lòng ta, cô thật sự rất mạnh mẽ, thật đó”.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Ở sau lưng, nước mắt của Chúc Hạnh Nhiễm chợt rơi xuống.
Trên đường đi.
Tiểu tháp nói: “Suy nghĩ của cô bé đó có vấn đề”.
Diệp Quân gật đầu nói: “Có vấn đề là chuyện bình thường, đừng nói tới cô ta, nếu ta trải qua cuộc sống như cô ta, chắc chắn cũng sẽ không bình thường, cô ta, Chúc Đào và thím Khương đều không sai, sai là ở thời đại này”.
Vừa nói hắn vừa ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, nhỏ giọng nói: “Ta còn tưởng rằng Thanh Châu là thế giới cấp thấp nhất rồi, nhưng bây giờ xem ra, ta vẫn biết quá ít về thế giới này”.
So với nơi này, Thanh Châu chắc chắn là một thiên đường chốn nhân gian.
Gian khổ là gì chứ?
Không phải là không có cách nào để tu luyện đã gọi là gian khổ, mà là, ngay cả việc sống thôi cũng đã quá khó khăn mới thực sự gọi là gian khổ.
Chúc Đào Và thím Khương chưa đủ nỗ lực sao?
Tất nhiên là rất nỗ lực.
Nhưng bọn họ cũng không thể thay đổi vận mệnh của mình chỉ bằng sự nỗ lực được, là một con người của thời đại, càng nỗ lực càng lăn xả thì càng không có hy vọng, thì chắc chắn vấn đề phát sinh không nằm ở chỗ con người.
Diệp Quân không về thẳng thư viện, hắn chuẩn bị đi tới quán cơm để ăn cơm, khi hắn đi tới quán cơm đó, bỗng chốc sửng sốt.
Lúc này, ở phía trước quán cơm có một người đàn ông đang nằm trong vũng máu, không ngừng co giật.