Vương triều Thiên Mộ?
Diệp Quân nhìn về tít phía xa rồi hơi cau mày, có một người thanh niên cùng một người đàn ông trung niên đang chầm chậm bước tới.
Người đàn ông đi trước mặc một bộ cẩm bào, mi mày rậm, trông rất tuấn tú.
Người đàn ông trung niên ở phía sau thì mặc một chiếc áo bào rộng rãi, dáng người cao gầy, ánh mắt nghiêm nghị.
Mọi người trong trấn đều tò mò nhìn hai bọn họ, vì rất ít khi có người bên ngoài đến đây. Có khi vài năm mới có một người.
Còn người ngoài như Diệp Quân thì họ đã vô thức nhận là người của trấn. Dẫu sao tuy trấn không rộng, nhưng cũng không quá nhỏ, thế nên có thêm một người thì cũng không khiến mọi người chú ý.
Lúc này, Diệp Quân thấy hơi lạ.
Vương triều Thiên Mộ ư?
Lẽ nào có liên quan đến văn minh Thiên Mộ gì đó?
Chẳng lẽ nơi này là văn minh vũ trụ cấp chín?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, người thiếu niên cùng người đàn ông trung niên đã đi vào trong trấn. Một ông lão mặc trường bào màu xám của trấn đi ra, sau đó quỳ xuống nói: “Trưởng trấn Phương Viễn của Biên Hoang tham kiến đại nhân”.
Người thanh niên đi trước cười nói: “Ông là người đứng đầu trấn này à?”
Phương Viễn gật đầu đáp: “Vâng”.
Cậu thiếu niên nhìn mọi người ở xung quanh rồi cười nói: “Bảo họ giải tán đi”.
Phương Viễn vội ngoái lại nhìn mọi người rồi xua tay: “Đi đi, đứng đấy làm gì?”
Mọi người lập tức giải tán ngay.
Chờ họ đi rồi, Phương Viễn mới hành lễ với cậu thiếu niên rồi nói: “Đại nhân, không biết có gì căn dặn?”
Cậu thiếu niên: “Chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian, ông hãy thu xếp chỗ ở”.
Phương Viễn mừng thầm rồi nói: “Vâng ạ”.
Nói xong, ông ấy dẫn hai người đi về nhà mình.
Diệp Quân cùng Phạn Thiện quay về căn nhà sàn thì trời cũng đã tối.
Phạn Thiện đưa hắn tới cửa phòng rồi quay lại nói: “Đây là chỗ ở của ngươi, nghỉ ngơi đi”.
Dứt lời, cô ta quay người bỏ đi luôn.
Sau khi thấy Phạn Thiện đã đi hẳn, Diệp Quân quay người vào phòng. Căn phòng này không quá rộng, chắc hẳn trước kia để trữ đồ nên xung quanh có khá nhiều thứ linh tinh, song giường rất sạch, chắc đã được thay mới.
Diệp Quân đi tới giường nằm xuống, sau đó nhắm mắt.
Con đường tiếp theo, hắn phải đi thế nào đây?
Bây giờ, đầu óc hắn rất rối bời, thậm chí còn hơi hoang mang.
Cảnh ngộ lần này không giống như ở vũ trụ Quan Huyên lần trước. Lần đó, hắn không hề thấy hoảng loạn, vì hắn biết rõ chỉ cần mình để lộ thân phận là có thể giải quyết mọi vấn đề.
Nhưng lần này thì khác, hắn không có thân phận và chỗ dựa.
Hắn chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.
Diệp Quân hít sâu một hơi rồi nói: “Không sao, coi như làm lại từ đầu”.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, khi Phạn Thiện ngủ dậy đi ra ngoài thì chợt sững sờ, vì cô ta thấy Diệp Quân đang đứng trước một cái cây.
“Dậy sớm thế?”
Phạn Thiện thoáng ngạc nhiên, đang định lên tiếng chào thì thấy Diệp Quân đá một nhành cây, làm nó cắm chắc vào thân cây cổ thụ.
Diệp Quân nhoẻn miệng cười, hắn phát hiện dù tu vi không dùng được, nhưng hắn có thể tu luyện lại từ đầu.
Điều này với hắn mà nói là một tin vui.
Duy chỉ có một điều đáng tiếc là linh khí ở đây quá kém, thậm chí gần như là không có nên hắn không thể tu luyện nhanh được.