Nam Lăng Nhất Nhất mỉm cười: “Ta đi nấu cơm cho hai người”.
Cô ấy xoay người chạy vào phòng bếp.
Diệp Quân vào trong điện, Đạo hòa thượng nằm trên ghế, ông ấy đã uống hơi nhiều, bên cạnh còn có một đống xương.
Diệp Quân đi đến cạnh Đạo hòa thượng, hơi cúi người: “Sư phụ”.
Đạo hòa thường ngồi dậy, ông ấy chỉ vào cái ghế trước mặt Diệp Quân: “Ngồi đi”.
Diệp Quân ngồi xuống.
Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo diễn ra sớm hơn”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết rồi”.
Đạo hòa thượng nói: “Lần này đừng tranh nữa”.
Diệp Quân nhìn Đạo hòa thượng, ông ấy gật đầu: “Cứ quyết định thế”.
Diệp Quân cười khổ: “Sư phụ cũng biết rồi à?”
Đạo hòa thượng bình tĩnh nói: “Sư phụ con là ông già hồ đồ sao?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Sư phụ, ta chỉ có thể tham gia vào cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo này”.
Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Con có biết lần này là một cái bẫy mà nhà họ An nhắm vào con không?”
Diệp Quân gật đầu: “Con biết”.
Đạo hòa thượng trầm giọng nói: “Con biết mà còn muốn tham gia ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Nếu con tham gia thì vẫn có một cơ hội sống, nếu không tham gia họ sẽ phái cường giả hàng đầu nhắm vào con, đến lúc đó tình cảnh còn khó khăn hơn bây giờ”.
Đạo hòa thượng im lặng không nói.
Diệp Quân cười nói: “Con đi, cùng cấp so với cùng cấp, còn có cơ hội, nếu con không đi, họ sẽ có lý do phái cường giả hàng đầu đến giết con nên con chỉ có thể đi tranh đoạt số mệnh đại đạo, đoạt được hạng nhất, họ cũng không dám giết con. Dù sao giết một người đứng đầu trong cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo sẽ có ảnh hưởng cực lớn với thư viện”.
Đạo hòa thượng im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Con nói cũng có lý, nhưng con có nắm chắc giành được vị trí thứ nhất không?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có!”
Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân một lúc lâu, vẻ mặt khá phức tạp: “Ta xin lỗi, làm sư phụ mà chẳng giúp được gì cho con”.
Diệp Quân lắc đầu cười nói: “Năm đó sư phụ đồng ý thu nhận con đã là giúp người khi gặp nạn rồi. Còn chuyện giữa con và nhà họ An là việc của bản thân con, chỉ mong đừng liên lụy đến Đạo Môn là được”.
Đạo hòa thượng lắc đầu: “Có gì liên lụy với không liên lụy chứ, dù sao Đạo Môn ta cũng đã thế thảm như vậy rồi, có khổ thêm nữa thì làm sao?”
Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.
Đạo hòa thượng khẽ nói: “Đi tu luyện đi”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó đứng lên rời đi.
Trong điện, Đạo hòa thượng xoay người đi đến trước bàn thờ, nhìn lên bức họa đã cũ nát kia, khẽ nói: “Cụ tổ, nếu người có linh thiêng, xin hãy phù hộ đứa nhỏ này. Đây là niềm hy vọng cuối cùng của Đạo Môn chúng ta”.
…
Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất ngồi đối diện nhau trong phòng, trước mặt hai người là một bàn thức ăn.