Chủ động rút khỏi cuộc thi Vạn Châu.
Sau khi nghe lời An Mộc Cẩn nói, sắc mặt Đại trưởng lão của nhà họ An lập tức tái nhợt.
Cuộc thi Vạn Châu!
Đây không chỉ là một cuộc thi đấu, mà còn là một tấm vé, tấm vé đi tới tổng viện giống như An Khinh Hàn, sau khi đạt được hạng nhất thì lập tức lên mấy, đến thẳng tổng viện, cuối cùng còn được làm chủ tịch Võ Viện!
Mà nhà họ An cũng vì cô ấy mà nhận được vô số lợi ích.
Nếu An Mộc Cẩn cũng có thể giành hạng nhất trong cuộc thi Vạn Châu thì chắc chắn cũng vào được tổng viện Kiếm Tông, nhận được nhiều tài nguyên đào tạo hơn, đến lúc đó địa vị của nhà họ An ở tổng viện sẽ lại được nâng cao.
Có thể nói nhà họ An đang chơi một ván cờ lớn.
Nhưng bà ta không ngờ An Mộc Cẩn lại chủ động từ bỏ tư cách tham gia cuộc thi Vạn Châu.
Đại trưởng lão tức giận quát: “Thiển cận, thiển cận!”
Nói xong bà ta hóa thành một đạo trường hồng biến mất ở nơi xa.
Bà ta phải lập tức về bẩm báo với gia chủ nhà họ An chuyện này.
Nhà họ An.
Gia chủ hiện tại của nhà họ An tên là An Lăng, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Nghe Đại trưởng lão nói xong, An Lăng trầm mặc một lát rồi bảo: “Để ta xem Khinh Hàn nói thế nào”.
Nói rồi ông lấy ra một lá truyền âm phù.
Một lúc sau giọng của An Khinh Hàn vang lên trong truyền âm phù: “Nam nhi nhà họ An làm tốt lắm”.
Nghe thấy lời An Khinh Hàn nói, An Lăng lắc đầu cười, nhìn Đại trưởng lão: “Bà cũng nghe thấy rồi đấy”.
Đại trưởng lão do dự một chút rồi bảo: “Tộc trưởng, chuyện này…”
An Lăng chợt hỏi: “Vì sao bà lại tự ý quyết định chuyện này?”
Sắc mặt Đại trưởng lão thay đổi, bà ta vội khom người: “Tộc trưởng, chuyện này là do ta lỗ mãng”.
An Lăng nhìn chằm chằm Đại trưởng lão: “Nếu Mộc Cẩn thật sự giành được hạng nhất, bà nghĩ rằng đây là chuyện tốt đối với nhà họ An ư?”
Đại trưởng lão giật mình, nghi ngờ.
An Lăng khẽ thở dài: “Đương nhiên, nếu Mộc Cẩn thật sự có khả năng này thì với nó và với nhà họ An ta đương nhiên là chuyện tốt, nhưng chuyện gì cũng có hai mặt, lúc đó nhà họ An ta sẽ quá phô trương, tục ngữ có câu cây cao đón gió, nhà họ An ta bây giờ vẫn chưa có thực lực đối mặt với sóng gió dữ dội ở tổng viện, bà hiểu không?”
Đại trưởng lão do dự: “Tộc trưởng, vậy Khinh Hàn…”
An Lăng lắc đầu: “Khinh Hàn thì khác, năm xưa cô ấy được Viện trưởng và Nạp Lan các chủ công nhận, vì thế khi cô ấy nắm quyền có thể nói là chư thần đều tránh, không dám làm khó cô ấy, càng không dám chèn ép cô ấy. Vả lại Khinh Hàn cũng thông minh, sau khi vào tổng viện, không tham gia vào bất kỳ cuộc tranh chấp phe phái nào, làm một cô thần… Nhưng nếu nhà họ An ta lại có thêm một yêu nghiệt nữa thì nhà họ An chỉ có hai lựa chọn, hoặc là lôi kéo một số tập thể thế lực, hoặc là sẽ bị đàn áp, thậm chí là thiên tài sẽ bị chết yểu…”
Sắc mặt Đại trưởng lão thay đổi: “Tộc trưởng, vậy…”
An Lăng nhẹ nhàng nói: “Nơi nào có người, nơi đó có tranh đấu, huống hồ trong thư viện có biết bao tông môn thế gia, thư viện mở rộng quá nhanh, bánh kem càng ngày càng lớn, lợi ích cũng càng đáng sợ! Ai cũng muốn lấy được miếng bánh lớn nhất, thậm chí là toàn bộ…”
Nói xong ông lắc đầu: “Thôi vậy, đừng nhắc đến chuyện này nữa, nguy hiểm!”
Nói rồi trong mắt ông thoáng qua vẻ phức tạp.
Nhà họ An bây giờ đã khác trước, bởi vì nhà họ An trước đây làm chuyện đó với Diệp Quân nên mấy năm nay hai vị võ thần không còn đến nhà họ An nữa… Nếu không có chuyện đó, nhà họ An vẫn được võ thần chở che thì sao họ phải sợ những vòng xoáy này?
Bất kỳ võ thần nào xuất hiện cũng đủ để khiến mọi người kinh hãi.
Nhà họ An ngày nay buộc phải giấu nghề, chờ đợi thời cơ, trưởng thành một cách khiêm tốn.