Thấy Từ Kính không sao, Diệp Quân thầm thở phào, hắn nhanh chân bước đến trước mặt Từ Kính, sau đó ôm chặt lấy nàng ta khẽ nói: “Tiểu Kính”.
Từ Kính run lên.
Lúc này Từ Nhu xuất hiện ở một bên, nhìn thấy Từ Nhu, gương mặt lạnh lùng của Từ Kính đỏ ửng, nàng ta vội đẩy Diệp Quân ra, sau đó trợn mắt nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân mỉm cười chỉ nắm lấy tay nàng ta, cũng không nói gì.
Từ Kính vốn định giãy ra khỏi tay hắn nhưng sức lực như thể biến mất, giãy tượng trưng vài cái rồi thôi.
Từ Nhu nhìn hai người, sau đó nói: “Bây giờ không phải là lúc ngọt ngào yêu đương”.
Sắc mặt Từ Kính trở nên lạnh lùng: “Ai yêu đương ngọt ngào chứ? Tỷ…”
Từ Nhu xua tay: “Đã ngủ với nhau rồi thì đừng xấu hổ”.
Từ Kính tức không thôi, nhìn Từ Nhu: “Ta đâm chết tỷ đấy”.
Diệp Quân cảm thấy ngờ vực, mình đã ngủ với Từ Kính rồi ư?
Thấy hình như Từ Nhu không nói dối, cộng thêm bộ dáng vừa thẹn vừa giận của Từ Kính, hắn lại càng nghi ngờ.
Lẽ nào ở lúc ở bí cảnh Vĩnh Sinh à?
Lúc này Từ Kính càng giận hơn khi nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân, nàng ta trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Nghĩ gì đấy? Hả, ngươi nghĩ gì đấy?”
Diệp Quân: “…”
Từ Nhu nhìn hai người, không nói gì.
Nàng ta biết Diệp Quân không biết chuyện lúc trước ở bí cảnh nên mới cố ý nhắc đến.
Vì tốt cho Từ Kính, tốt cho Diệp Quân.
Thấy Từ Kính như thế, Diệp Quân im lặng không nói, xem ra lúc đầu đã xảy ra quan hệ trong đó thật rồi.
Thảo nào lúc tỉnh lại, chân mình lại có cảm giác mềm nhũn như thế.
Haizz!
Diệp Quân thầm nói đáng tiếc.
Ngủ say rồi!
Chẳng cảm nhận được gì cả.
Thấy vẻ mặt vừa cười vừa tiếc nuối của Diệp Quân, Từ Kính biết chắc chắn hắn đoán được gì, lúc này càng thêm xấu hổ, xoay người muốn đi nhưng lại bị Diệp Quân kéo lại.
Từ Nhu biết da mặt Từ Kính mỏng, lúc này kịp thời chuyển đề tài: “Họ không làm Tiểu Kính bị thương nhưng lại nhốt muội ý trong này, mục đích chính là muốn dụ ngươi đến”.
Nghe Từ Nhu nói thế, Từ Kính căng thẳng, nàng ta quay sang nhìn Diệp Quân: “Ngươi biết mục đích của chúng là dụ ngươi đến, tại sao vẫn đến”.
Diệp Quân cười nói: “Hết cách rồi, vì tỷ ở đây”.
Trong mắt Từ Kính hiện lên vẻ phức tạp, gương mặt lạnh lùng của nàng ta cũng trở nên dịu dàng.
Diệp Quân xoay người nhìn bầu trời, khẽ nói: “Bây giờ có lẽ chúng ta không thể đi được rồi”.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ngươi có dự tính gì?”
Diệp Quân nhìn hai người, như biết Diệp Quân muốn nói gì, Từ Nhu nhíu mày, Diệp Quân lại cười nói: “Chúng ta cùng đối mặt”.
Nghe Diệp Quân nói thế, Từ Nhu sửng sốt, ánh mắt hiện lên vẻ bất ngờ, nàng ta cứ nghĩ Diệp Quân lại muốn nàng ta và Từ Kính đi vào Tiểu Tháp.
Diệp Quân bỗng nói: “Tiểu Bạch”.
Tiểu Bạch lập tức bay ra từ trong tháp, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Có thể đưa cho họ một ít trang bị không?”
Tiểu Bạch chớp mắt không nói gì.
Diệp Quân lại nói: “Họ đều là vợ của ta”.
Tiểu Bạch: “…”