Gã thị vệ sợ hãi một chốc, sau đó giận tím mặt, gã quay đầu nhìn vào sâu bên trong ngân hà, giận dữ nói: “Kẻ nào dám đụng tới thị vệ của Sáng Thế Tạo Điện, chán sống rồi...”
Còn chưa nói xong, một luồng kiếm quang đột ngột xuất hiện giữa hai chân mày gã.
Vẻ mặt gã thị vệ đột ngột thay đổi, gã biết gã không có khả năng đánh lại được kẻ tấn công, lập tức tát vào mặt mình: “Ta thật bất kính, xin các hạ hãy tha chết cho ta...”
Im lặng một chốc, kiếm quang biến mất không một dấu vết.
Gã thị vệ ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh toát ra, ánh mắt gã tràn đầy sợ hãi, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Vậy mà có thể im hơi lặng tiếng chém giết trong Sáng Thế Tạo Điện?
Vũ trụ bên ngoài có kẻ máu mặt như thế sao?
Khu vực Thần Hư.
Dường như Đa Nguyên Đạo Đế cảm nhận được điều gì đó, bỗng nhiên trở nên sợ hãi, sắc mặt tái nhợt: “Sao có thể, sao ngươi có thể giết chết bản thể của ta, bản thể của ta ở Sáng Thế Thần Giới, làm sao ngươi...”
Lúc này, ông ta thực sự sợ hãi.
Bởi bản thể của ông ta đã bị chém.
Sở dĩ ông ta ngao du bên ngoài, nguyên nhân chính là vì bản thể ông ta đang ở Sáng Thế Thần Giới, nơi đó là một thế giới đặc thù do thần Sáng Tạo sáng lập ra, nơi đó lưu truyền câu nói:
“Người vào Thần Giới của ta, mười bước một lạy, gieo thần trong lòng, thế gian không ai địch nổi”.
Sáng Thế Đế Thần!
Hễ là ai tiến vào Sáng Thế Thần Giới, cứ bước mười bước lạy Sáng Thế Đạo Điện một lần, sau khi đi ra ngoài, trên thế gian không ai địch nổi. Đa Nguyên Đạo Đế có bản lĩnh, tất cả đều học được trong Sáng Thế Đạo Điện, bao gồm luật pháp thực thể hóa.
Hễ là người nào tiến vào Sáng Thế Đạo Điện, mặc dù sau khi ra ngoài trên thế gian không ai địch nổi, nhưng trong lòng đã gieo xuống một vị thần, đó là Sáng Thế Đế Thần!
Theo ông ta thấy, Sáng Thế Thần Giới này, là nơi an toàn nhất trong vũ trụ.
Không ai dám lỗ mãng ở đây!
Vì vậy, ông ta chủ động để bản thể ở đó, tự nguyện làm người trông coi điện, còn phân thân ngao du bên ngoài, bởi chỉ cần bản thể không chết, dù phân thân có chết vạn lần cũng không thành vấn đề, ông ta có thể ngưng tụ ra vô số phân thân, nhưng ông ta không ngờ kiếm của người phụ nữ trước mặt này có thể giết đến Sáng Thế Đạo Điện.
Không những vậy, người phụ nữ này còn thông qua phân thân ông ta giết đến Sáng Thế Đạo Điện, đáng sợ nhất là bà ta còn tiêu diệt toàn bộ phân thân của ông ta chỉ trong nháy mắt!
Giờ phút này, trên mặt Đa Nguyên Đạo Đế không còn vẻ ung dung nữa, thay vào đó là sự hoài nghi và kinh hãi.
Lúc này ông ta mới biết, bản thân đã trêu chọc nhân vật khủng bố gì.
Ông ta không thể chết!
Nếu ông ta chết, Tiểu Linh phải làm sao?
Ông ta muốn sống!
Dường như Đa Nguyên Đạo Đế nghĩ đến gì đó, ông ta chợt nhìn Diệp Quân đứng cách đó không xa, dưới ánh mắt của mọi người, ông ta quỳ xuống, giọng run run nói: “Cậu Diệp... ta là người ngu dại, cậu có thể tha cho ta một mạng không?”
Cảnh tượng này, khiến tất cả mọi người có mặt tại đó choáng váng.
Cái quái gì vậy?
Người này cứ thế quỳ xuống ư?
Con ngươi của Văn Tư như muốn nứt ra.
Ông ta khó tin nhìn Đa Nguyên Đạo Đế...
Không chỉ có tất cả mọi người, mà cả Diệp Quân cũng ngơ ngác, người này cứ thế quỳ xuống hả?
Cái quái gì vậy?
Đa Nguyên Đạo Đế quỳ gối khiến cho tất cả mọi người có mặt trong sân đều bối rối. Dù sao, người này cũng là một nhân vật tuyệt thế, mà giờ phút này lại không cần sĩ diện như vậy, quỳ xuống cầu xin tha thứ?
Không ít người khinh thường Đa Nguyên Đạo Đến, thật sự quá mất mặt.
Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế quỳ trước mặt, cũng không nói lời nào.
Người phụ nữ váy trắng cũng không ra tay, với bà ấy mà nói, giết hay không giết, đều không có ý nghĩa.
Giống như, khi ngươi gặp một con kiến trên đường, việc ngươi giẫm lên nó hay không thì có ý nghĩa gì đâu?
Xem cách Diệp Quân lựa chọn.
Lát nữa còn cần thằng nhóc này giúp đỡ, trước tiên cứ cho cậu ta chút lợi ích đã.
Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế đang quỳ dưới đất: “Cho ta một lý do để ông có thể sống”.