Mộc Uyển Du giải thích: “Đầu tiên, cần phải thi vào học viện Ngân Hà, anh biết thi vào học viện Ngân Hà khó như thế nào không? Lấy thành phố Bạch Vân này của chúng tôi làm ví dụ đi, có mấy trăm vạn học viên tham gia thi, nhưng mỗi năm chỉ có hai, ba người thi vào được học viện Ngân Hà. Sau khi vào học viện, hàng năm cũng chỉ có mười người có tư cách tới Ngân Hà Tông…”
Nói đoạn, cô ấy liếc nhìn Diệp Quân, cười nói: “Thực ra, có thể thi vào học viện Ngân Hà đã là rất giỏi rồi, bởi vì ở học viện Ngân Hà có thể học tập cổ thuật, mục tiêu của tôi chính là thi vào đó”.
Diệp Quân im lặng.
Đi Ngân Hà Tông?
Nghe Mộc Uyển Du nói một tràng thế, quả thực đi Ngân Hà Tông còn khó hơn đến câu lạc bộ Vô Biên nhiều.
Diệp Quân khẽ thở dài, thôi, tìm cách kiếm tiền vào câu lạc bộ Vô Biên đã đi.
Không biết Nhị Nha với Tiểu Bạch sao rồi.
Hai tên đó hẳn sẽ phải tới tìm mình nhỉ?
Sẽ tới… nhỉ?
Mộc Uyển Du vào phòng ôm ra một chiếc chăn và gối đầu, đặt lên ghế cạnh Diệp Quân, nói: “Trời lạnh, anh để ý chút nhé”.
Diệp Quân nhìn Mộc Uyển Du, mỉm cười: “Cảm ơn Mộc cô nương”.
Mộc Uyển Du cười nói: “Không cần khách khí, nói đến cùng thì tôi cũng có phần nào trách nhiệm khiến anh trở nên như bây giờ, mong anh chớ trách tôi mới phải”.
Diệp Quân lắc đầu: “Việc này không liên quan đến cô đâu, là chuyện riêng của tôi thôi”.
Mộc Uyển Du cười cười: “Anh nghỉ ngơi đi nhé”.
Nói đoạn, cô ấy định về phòng, lại chợt nhớ đến một điều, cô ấy quay sang dặn dò Diệp Quân: “Bạn cùng nhà với tôi hơi khó tính chút, nếu anh gặp cô ấy thì cứ nói là bạn tôi nhé”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Mộc Uyển Du gật đầu rồi về phòng, khóa trái cửa lại.
Vẫn nên chủ động phòng bị thì hơn.
Với người lạ, vẫn phải cẩn thận một chút mới được.
Mộc Uyển Du nằm lên giường, ban đầu cô ấy định đi tắm nhưng vì có người ngoài ở ngay sau cánh cửa nên cảm thấy không tiện.
Mộc Uyển Du lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại: “Cửu Nhi… mình vừa dẫn một anh chàng về nhà”.
“Đẹp trai không?”
“Rất đẹp trai”.
“Đẹp cỡ nào?”
“Đẹp nhất trong số những người từng thấy…”