Nhìn thấy luồng đao quang này, người đàn ông áo xanh hơi bất ngờ, ngay sau đó lập tức chuyển từ bất ngờ sang phẫn nộ.
Nhất định là đã có người bắt nạt thằng cháu cưng của mình.
Thật ra, trong những tình huống bình thường, người khác không thể cảm nhận được ông ấy thông qua sức mạnh huyết mạch, nhưng vì để có thể bảo vệ cháu trai của mình bất cứ lúc nào, nên ông ấy không ngăn chặn, chỉ có điều, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp phải trường hợp có người nào đó thông qua sức mạnh huyết mạch của cháu trai chém đến chỗ ông ấy.
Người đàn ông áo xanh xòe lòng bàn tay ra, luồng đao quang ấy lập tức rơi vào tay ông ấy, một giây sau, ông ấy ném nó đi.
Trong tinh không bên kia, thời không trước mặt Quân Hầu đột nhiên nứt ra, một giây sau, luồng đao quang găm thẳng vào giữa hai lông mày của ông ta.
Cơ thể Quân Hầu đông cứng tại chỗ, hai mắt mở to, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin được. Cảnh tượng đột ngột xảy ra này khiến tất cả người ở trong sân đều đứng hình.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô gái áo giáp trắng cũng tràn đầy nghi hoặc.
Vẻ mặt Diệp Quân cũng vô cùng kỳ lạ, hắn chưa từng nghĩ đến việc người này sẽ thông qua huyết mạch phong ma của hắn để chém tổ tiên.
Tổ tiên là ai chứ?
Là ông nội đó!
Người này lại chạy đi chém ông nội?
Đây chẳng phải là tự đá vào chân mình sao?
Diệp Quân không nghĩ gì nhiều, thấy Quân Hầu muốn nói điều gì đó, hắn đột nhiên lao tới, dùng kiếm cắt một đường ở cổ ông ta.
Phụt!
Đầu của Quân Hầu lập tức bay ra ngoài, máu tươi phun ra như cột máu.
Diệp Quân im lặng thu hồi nhẫn không gian của Quân Hầu, sau đó nói: “Ông cháu hợp sức, vô địch thiên hạ”.
Tiểu tháp nói: “Ngươi đúng là không biết xấu hổ”.
Diệp Quân: “...”
Ở bên kia, những cường giả của nền văn minh Phệ Giả nhìn thấy Quân Hầu bị Diệp Quân thẳng tay giết chết trong nháy mắt, vẻ mặt họ lập tức thay đổi, giờ phút này họ tiếp tục đánh kiểu gì được nữa? Bọn họ lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng lúc này, một luồng kiếm quang chợt lóe lên.
Bỗng chốc, sáu cái đầu bay thẳng lên trời.
Tất cả đều bị giết trong nháy mắt!
Diệp Quân nheo mắt lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn sâu vào trong tinh không, sau đó cười nói: “Cảm ơn ông nội”.
Ở bên kia, sâu trong vũ trụ tinh không vô tận, người đàn ông áo xanh cười ha hả, lúc này, trước mặt ông ấy vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Dương ca, nhanh lên đi! Phía trước là đến rồi”.
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Tới ngay đây”.
Vừa nói ông ấy vừa quay đầu lại nhìn Diệp Quân ở cuối tinh không, nhìn thấy bên cạnh Diệp Quân không còn kẻ thù, ông ấy mới mỉm cười, sau đó xoay người lại rồi biến mất ở cách đó không xa.
Ở trong tinh không, Diệp Quân lại thu thêm sáu chiếc nhẫn không gian, vô cùng đắc ý. Lúc này cô gái giáp trắng đột nhiên đi đến trước mặt của Diệp Quân, cô ta nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ai đã giết ông ta vậy?”
Diệp Quân nói: “Quay về nền văn minh Quy Giả trước đi”.
Cô gái giáp trắng nhìn hắn, sau đó nói: “Đi”.
Nói xong, cô ta dẫn theo Diệp Quân và các thị vệ vào trận pháp dịch chuyển, ngay khi mấy người Diệp Quân rời đi, đột nhiên có một người áo đen xuất hiện, gã là người đàn ông mặc áo đen của nền văn minh Phệ Giả từng đuổi giết Diệp Quân trước đây.
Người mặc đồ đen nhìn thi thể của nhóm người Quân Hầu, sợ hãi không thôi. Cũng may gã không tiếp tục đuổi giết thiếu niên đó, nếu không rất có thể người chết chính là gã.
Người mặc đồ đen không dọn thi thể mà thẳng thừng quay người bỏ đi.
Tiếp tục báo cáo lên trên.
Chuyện này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của gã.
Sau khi đi vào trận pháp dịch chuyển, Diệp Quân nhận ra trận pháp dịch chuyển này và trận pháp dịch chuyển trước đây không giống nhau. Trận pháp này dường như đứng yên tại chỗ, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Diệp Quân đột nhiên hơi nghi ngờ.
Cô gái áo giáp trắng lại hỏi: “Ai đã giết bọn họ?”
Diệp Quân nói: “Có lẽ là do bị trời phạt!”
Cô gái giáp trắng cau mày.
Đột nhiên Diệp Quân hỏi: “Cô tên là gì vậy?”
Cô gái giáp trắng nhìn hắn rồi nói: “Chương Nam”.