Cái vòng ấy ít nhất cũng phải là Thần vật vô cấp bậc!
Tiểu Bạch lại quơ móng, gọi cái vòng trở về rồi thu nó vào, sau đó nhăn nhở cười he he.
Diệp Quân ngần ngừ: “Tiểu Bạch, cái vòng đó...”
Nó chỉ chỉ vào bản thân.
Diệp Quân nhìn sang, nghe Nhị Nha phiên dịch: “Nó bảo là của nó rồi”.
Diệp Quân im luôn.
Siêuuuuu!!
Chỉ tới chơi thôi mà cũng nhặt được Thần vật vô cấp bậc!
Mấu chốt là hắn không hề biết Tiểu Bạch còn có thể tìm kiếm bảo vật, lại càng không ngờ rằng những thứ Thần vật kia đều sẵn sàng đi theo nó.
Yêu nghiệt!
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Đi tiếp thôi”.
Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch, thầm nói khi nào phải đi mượn vài món Thần vật xài thử mới được.
Nhất là cái khiên cổ kia!
Ba người biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trước hòn đảo. Trên đảo có một ngọn núi là nơi tọa lạc của mấy trăm tòa cung điện, mỗi tòa đều có một thanh kiếm bay là là phía trên.
Thượng Kiếm Tông.
Diệp Quân đanh mặt quan sát, cảm nhận được kiếm ý vô cùng đáng sợ ập đến.
Chúng không thuộc về hiện tại mà đến từ quá khứ, vì có những chủ nhân quá mạnh nên dù đã qua mấy chục triệu năm mà vẫn chưa phai mờ.
Mộ Niệm Niệm thì thầm: “Thượng Kiếm Tông này thật sự không đơn giản”.
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Mộ Niệm Niệm cười: “Vào nhìn xem”.
Ba người bước đi trên con đường lát đá, đi vào một gian đại điện.
Nơi này rộng lớn vô cùng, đường phố rộng cả nghìn trượng, mỗi một viên đá lát đều có chiều dài đến mấy trượng. Ở hai bên đường là những pho tượng xa xưa hình người đeo trường kiếm, trông như những thị vệ sừng sững canh gác.
Diệp Quân nhìn quanh, thấy Thượng Kiếm Tông tuy đồ sộ nguy nga nhưng lại chẳng có một bóng người.
Ba người đi tới trước một tòa đại điện, thấy cửa đóng lại kín mít.
Diệp Quân định bước lên nhưng nghĩ đến điều gì mà dừng lại, nhìn Mộ Niệm Niệm.
Bà ấy chỉ cười không nói.
Diệp Quân không khỏi sa sầm mặt, thế này e là có nguy hiểm rồi.
Đúng lúc này, một tiếng thét phẫn nộ nổ ra: “Cút!"
Uỳnh!
Âm thanh mang theo kiếm ý dữ dội lan tràn khắp thời không.
Diệp Quân biến sắc, Mộ Niệm Niệm chỉ vung tay lên, thả ra một tia kiếm ý ngăn kiếm ý của đối phương lại.
"Hử?"
Một giọng nói khẽ vang lên trong điện: “Kiếm tu à?"
Mộ Niệm Niệm cười: “Nghe nói kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông đứng đầu văn minh Thần Đạo, nay ta có hậu bối bất tài, xin mời chỉ giáo”.
Diệp Quân sửng sốt nhìn sang.
Mộ Niệm Niệm nháy mắt ra hiệu: “Vênh mặt lên”.
Diệp Quân chần chừ một hồi rồi nói với bên trong đại điện: “Ta đây vô địch, ngươi muốn làm gì cũng được!"
Mộ Niệm Niệm: “...”