Hắn chỉ từng thấy một lần nhưng lần đó khiến hắn có ấn tượng sâu sắc, đến nay nhớ lại vẫn cảm thấy sợ.
Mà đó chỉ là một góc núi băng của Vũ Trụ Kiếp.
Có thể tưởng tượng cả Vũ Trụ Kiếp đáng sợ đến mức nào.
Chân tỷ có thể áp chế được sao?
Diệp Quân nhắm mắt lại, hắn cũng không biết.
Trước khi rời khỏi hệ Ngân Hà thì phải đi gặp cha và cô cô, đến lúc đó có thể hỏi.
Không lâu sau hai người ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Từ Thụ mở mắt ra, không biết cảm nhận được gì mặt nàng ta đỏ ửng, hóa ta là tay Diệp Quân đã dịch lên trên.
Lúc này tay Diệp Quân hơi dùng sức.
Cả người Từ Thụ run rẩy, hai tay nắm chặt lấy tay Diệp Quân.
Diệp Quân bỗng cúi xuống bên tai Từ Thụ, khẽ nói: “Được không?”
Hai gò má Từ Thụ ráng hồng, không nói gì.
“Ư...”
Từ Thụ bỗng khẽ rên.
Có câu:
Miệng cũng bận.
Tay cũng bận.
Người đẹp e thẹn, không hề phòng bị.
Hai chỗ trêu người đỏ ửng.
Cây giáo dài đâm vỡ nhụy hoa.
…
“Mặt trời” lên cao mới dậy.
Lúc Diệp Quân và Từ Thụ ra khỏi phòng, Từ Nhu đang ngồi ăn cơm trên bàn ăn, nàng ta nhìn hai người nhoẻn miệng cười xấu xa, ánh mắt đó hơi thô tục.
Mặt Từ Thụ đỏ bừng, lúc bắt đầu đêm qua còn không dám lớn tiếng, nhưng sau đó lúc quan hệ thì đâu còn có thể kiềm chế được?
Nghĩ đến cảnh tượng tối qua, mặt Từ Thụ đỏ bừng, cả người cũng hơi mềm nhũn.
Da mặt Diệp Quân dày hơn một chút, hắn kéo Từ Thụ đến trước bàn ăn, Từ Nhu cũng nấu đồ ăn cho họ.
Từ Nhu nhìn hai người: “Không sợ làm em bé bị thương sao?”
Nghe thế mặt Từ Thụ lại đỏ bừng, động tĩnh sau đó quả thật quá lớn.
Đúng lúc này cánh cửa mở ra, một người phụ nữ bước vào.
Người đến là Từ Chân.
Ba người phụ nữ tề tựu.