Diệp Quân đột nhiên cầm lấy hai nắm tro rồi ném mạnh ra, sắc mặt hai gã đàn ông thay đổi, vội vàng lùi ra sau, lúc này, Diệp Quân đã lao tới hung hăng đánh mạnh vào họ, cả hai đều liên tiếp lùi lại, không ngừng kêu rên thảm thiết.
Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhíu mày, hắn bỗng xoay người, một tàn ảnh lao vọt tới trước mặt hắn, chính là gã đàn ông áo đen.
Diệp Quân đột nhiên quay người, giáng một gậy về phía gã đàn ông mặc áo đen, nhưng lúc này, trong tay gã chợt xuất hiện một con dao găm, đâm thẳng về phía vai phải của Diệp Quân. Ánh mắt Diệp Quân như bị chém làm hai, con dao găm thuận thế đâm vào vai phải của hắn, nhưng gần như cùng lúc đó, hắn không lùi mà tiến tới, hung hăng húc đầu vào mặt người mặc áo đen.
Rầm!
Người áo đen không ngờ Diệp Quân lại ra tay tàn nhẫn như vậy, nhất thời mất cảnh giác, đầu óc choáng váng, lúc này, Diệp Quân đột nhiên rút con con dao găm trên vai phải, sau đó lao thẳng tới trước.
Xoẹt!
Cổ họng của gã đàn ông áo đen đứt lìa, máu tươi phun ra điên cuồng!
Bấy giờ, hai người còn lại cũng xông tới, Diệp Quân mặc kệ vai phải đang đau nhức, hắn lao lên quyết chiến ác liệt với hai tên đó.
Ở nơi này phải xem ai tàn nhẫn hơn!
Diệp Quân lao thẳng đến trước mặt một trong hai gã đàn ông, sau đó cất con dao đi, một dòng máu bắn ra tung tóe, gã đàn ông hét lên một tiếng sau đó một cánh tay bay thẳng ra ngoài, còn Diệp Quân lại lao về phía trước, lướt qua cổ họng đối phương.
Xoẹt!
Cổ họng của gã đàn ông bị chém đứt, phun ra máu.
Sau khi chém đầu gã đàn ông, Diệp Quân bất ngờ quay lại, lao tới đâm vào bụng một gã đàn ông khác. Đôi mắt của gã trợn tròn, sau đó ngã nhào xuống đất!
Sau khi chém chết hai người họ, Diệp Quân ngã gục trên mặt đất, máu chảy ra từ vai phải.
Dù thắng nhưng hắn cũng bị thương nặng.
Trước khi đến ngôi chùa này, vết thương của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, trận chiến này đối với hắn mà nói, hoàn toàn là vết thương mới chồng vết thương cũ.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân ngồi thẳng dậy, sau đó tùy ý băng bó vai phải. Hắn liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân đang ngồi bên cạnh, lúc này, Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhìn hắn, trong tay Chấp Kiếm Nhân đang cầm một mảnh gỗ nhỏ sắc nhọn.
Diệp Quân trầm giọng nói: "Đây là ngôi chùa duy nhất trong bán kính trăm dặm quanh đây, những ai đến nơi này nếu nhìn thấy ngôi chùa đều sẽ bước vào, mà nếu bọn họ bước vào nhìn thấy dung mạo xinh đẹp tuyệt sắc của tỷ thì chắc chắn sẽ nảy sinh ý đồ xấu, lúc đó sẽ rất phiền phức. Do đó chúng ta phải rời khỏi đây thôi”.
Chấp Kiếm Nhân gật đầu.
Diệp Quân hỏi: "Tỷ có thể tự đi được không?"
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, không đáp lời.
Diệp Quân hơi nhức đầu, hắn bước nhanh đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, sau đó bế nàng ta đi ra ngoài.
Mà lần này, Chấp Kiếm Nhân không hề chống cự.
Sau khi đi ra khỏi ngôi chùa, trời đã tối đen như mực, Diệp Quân cũng không để ý nhiều như vậy, hắn bế Chấp Kiếm Nhân nhanh chóng rời đi.
Đi chưa được bao lâu, Diệp Quân phát hiện có rất nhiều người đang lao về phía ngôi chùa.