Diệp Quân nhìn thanh kiếm trong tay, tất nhiên thanh kiếm này còn kém xa so với kiếm Thanh Huyên và kiếm Hành Đạo, nhưng ở một nơi thế này, kiếm này đã là vật quý hiếm rồi.
Diệp Quân nhìn cô gái, hỏi: “Đây hẳn là bội kiếm của cô đúng không?”
Cô gái gật đầu.
Diệp Quân chăm chú nhìn cô gái: “Vì sao lại tặng cho tôi?”
Cô gái bình tĩnh đáp: “Tôi cảm thấy anh thích hợp với nó hơn tôi”.
Diệp Quân vẫn nhìn cô gái một lát mới cười hỏi: “Cô tên gì?”
Cô gái nói: “Hiên Viên Lăng”.
Hiên Viên Lăng!
Diệp Quân khẽ gật đầu, nhìn về phía chiếc nhẫn trên tay cô gái: “Chiếc nhẫn không gian của cô có thể mở được ra?
Hiên Viên Lăng gật đầu: “Mở được”.
Diệp Quân lại cười hỏi: “Có thể cho tôi xem qua chút không?”
Hiên Viên Lăng bèn gỡ chiếc nhẫn, đưa cho Diệp Quân. Diệp Quân nhìn thoáng qua, lập tức sửng sốt, đây đúng là nhẫn không gian, nhưng lại vô cùng nhỏ, không gian bên trong chỉ rộng chừng một trượng, muốn mở nó ra chỉ cần một chút linh khí là đủ.
Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Có thể tặng cho tôi không?”
Hiên Viên Lăng vẫn gật đầu: “Có thể”.
Diệp Quân cười ha hả một tiếng, nói: “Chuẩn bị giấy bút”.
Xa xa, ông lão nghi hoặc nhìn Diệp Quân, Hiên Viên Lăng lại gập người thật thấp: “Cảm ơn tiền bối”.
Nghe vậy, ông lão mới phục hồi tinh thần, vội vàng đi lấy giấy bút tới.
Diệp Quân cầm bút, nhanh chóng viết. Nhìn thấy chữ Diệp Quân, mắt Hiên Viên Lăng như sáng lên, chữ của người này cứng cáp mạnh mẽ, nét bút sắc như kiếm, từ đầu bút đã hiển lộ kiếm ý bén nhọn.
Diệp Quân viết rất nhanh, xong xuôi, hắn đặt bút xuống, nhìn về phía Hiên Viên Lăng: “Lăng cô nương, đây là một quyển công pháp tu luyện cùng một quyển về phương pháp tu luyện kiếm đạo, cô giữ lấy, có thể tu luyện tới đâu còn phải xem vận số cô thế nào”.
Hiên Viên Lăng lại gập người vái thật sâu: “Cảm ơn tiền bối”.
Diệp Quân mỉm cười: “Gọi Diệp Quân là được, tôi còn chưa già”.
Hiên Viên Lăng do dự giây lát, sau đó đáp: “Được”.
Diệp Quân nói: “Xin từ biệt!”
Nói xong, hắn định rời đi.
Hiên Viên Lăng ngập ngừng một chút, như dồn hết dũng khí, gọi: “Diệp… Quân…”
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Lăng, cô ấy hỏi: “Có tiện cho tôi một phương thức liên lạc không?”
Phương thức liên lạc à?
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được”.
Hắn lấy ra chiếc điện thoại di động mà Tô Tử đã mua cho hắn, đưa cho Hiên Viên Lăng: “Cô tự làm đi”.