Chủ nhân bút Đại Đạo nheo mắt lại, quay người bỏ chạy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cổ Bàn biết tên này cố ý làm ra vẻ huyền bí, lập tức nhảy lên nhanh chóng đi về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Diệp Quân cũng tăng nhanh tốc độ, nhưng không biết cố ý hay vô tình mà hắn chậm hơn Cổ Bàn nửa nhịp.
Rất nhanh hai người đã đến đỉnh gò núi, trên đỉnh gò núi có một ngôi mộ, tay của chủ nhân bút Đại Đạo cầm pháp trượng ngồi ở trước mộ thần bí niệm gì đó.
Mà lúc này Diệp Quân cùng Cổ Bàn đã xông qua đó.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên chỉ vào bia mộ ở trước ngôi mộ: “Mở!”
Giọng nói vừa dứt, bia mộ đột nhiên run kịch liệt, tiếp đến một ánh sáng mờ từ trong đó toả ra ngoài, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt của Diệp Quân hai người, chính xác mà nói là trước mặt Diệp Quân bởi vì tốc độ của gã nhanh nhất, ở ngay phía trước nhất.
Biến cố đột ngột đến khiến cho sắc mặt của Cổ Bàn đột nhiên thay đổi, gã đánh một cú đấm mạnh ra.
Bùm!
Ánh sáng mờ đó trực tiếp đánh bay Cổ Bàn ra ngoài, bay đến dưới chân núi ở nơi xa.
Diệp Quân dừng lại, hắn nhìn về phía sau chủ nhân bút Đại Đạo, ở đó có một linh hồn đang trôi nổi, linh hồn đó giống như U Linh, khí tức rất kỳ lạ đứng sánh vai cùng với chủ nhân bút Đại Đạo.
Nhìn thấy linh hồn đó, Diệp Quân nhíu mày lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Cổ Bàn bay ra ngoài đó một cái, sau đó nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Diệp Quân, cậu cho rằng ta đang cáo mượn oai hùm ư?”
Nói xong, ông ta gõ nhẹ pháp trượng trong tay, nụ cười dần dần thay đổi: “Minh huynh, ra tay.”
Nghe thấy lời của chủ nhân bút Đại Đạo, U Linh đó đột nhiên phất tay áo lên, ba viên ám cầu trong chốc lát bay về phía Diệp Quân.
Đồng tử của Diệp Quân co lại, tên này ít nhất là cường giả cảnh giới Xúc Chân cấp bảy, hắn không dùng thuật Khôi Âm mà quay người bỏ chạy.
Tốc độ của hắn rất nhanh điều khiển kiếm lên muốn rời khỏi gò núi, mà lúc này chủ nhân bút Đại Đạo đó nhanh chóng nói: “Minh huynh, đừng để cậu ta đi.”
Giọng nói vừa dứt trên đỉnh gò núi đó đột nhiên bị một mảng mây đen dày đặc che phủ, một sức mạnh kết giới kinh khủng đang bao trùm ở gò núi.
Diệp Quân bị bao phủ lại, không thể chạy trốn được, hắn quay người lại thúc giục sức mạnh của ba loại huyết mạch cùng với sức mạnh tín ngưỡng, chém một nhát mạnh xuống.
Bùm!
Kiếm quang tan vỡ, Diệp Quân bị sức mạnh cực lớn trong đó đánh đến liên tục lùi về sau.
“Ủa?”
Chỗ xa hư ảnh đó có chút kinh ngạc nói: “Vậy mà có thể đỡ được đòn công kích này của ta...”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân ở nơi xa: “Minh huynh có chỗ không biết, người này rất nhiều át chủ bài, sức chiến đấu không thể thảo luận theo lẽ thường.”
Hư ảnh đó nói: “Thật sự có chút yêu nghiệt, huyết mạch này của hắn...”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Huyết mạch này đến từ ông nội, cha của cậu ta... cũng chỉ như vậy còn không bằng Minh huynh.”
Sau khi hư ảnh đó im lặng một lúc, nói: “Đạo huynh, chỉ là cơ thể này của ta bị phong ấn, không phải não bị phong ấn.”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”
Hư ảnh đó nhìn Diệp Quân ở nơi xa: “Thật không dám giấu, ta tuy chỉ là thần pháp sư không phải thuật sư nhưng cũng từng nghiên cứu thuật đạo, huyết mạch của người này không tầm thường như vậy theo lý mà nói mệnh cách có lẽ nên vô cùng đáng sợ mới đúng, nhưng kỳ lạ là mệnh cách của người này lại không có chỗ nào đặc biệt... Chẳng qua có hai loại khả năng, thứ nhất là có người cố ý che giấu mệnh cách của hắn, thứ hai là bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt mà mệnh cách của người này đã không hiển ra, người ngoài không thể thấy...”
Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Đúng không? Đạo huynh!”