Dung Nhược gật đầu, hắn ta tiến lên một bước, đao thế đáng sợ dâng lên từ trong người hắn ta, đao thế mạnh mẽ tạo thành một khu vực bao phủ thời không trong phạm vi nghìn trượng!
Đao vực!
Lúc này, Dung Nhược lại tiến lên một bước nữa, vào khoảnh khắc hắn ta tiến lên, một luồng đao thế ngút trời lập tức bao phủ lấy Diệp Khải!
Diệp Khải híp mắt lại, hắn ta chậm rãi siết chặt hai tay.
Mà lúc này, Dung Nhược lại tiến lên một bước nữa: “Quy Tịch!”
Hắn ta vừa dứt lời, thời không trước mặt Diệp Khải chợt xuất hiện một tia huyết quang.
Đao chém tới!
Mà lúc này, Diệp Khải đột nhiên hét lên: “Pháp Môn!”
Oanh!
Chín Pháp Tắc bay lên cao từ trong cơ thể của Diệp Khải, chỉ trong nháy mắt, một cánh cửa Pháp Tắc xuất hiện trên đầu y, ngay sau đó, ánh sáng của chín Pháp Tắc bắn ra từ trong Pháp Môn.
Chín Pháp Tắc đồng loạt xuất hiện!
Chiến đấu một trận cuối cùng!
Ầm!
Thời không trong phạm vi mấy nghìn trượng xung quanh hai người ầm ầm nổ tung!
Cùng lúc đó…
Đao quang vỡ tan!
Ánh sáng của chín Pháp Tắc cũng thế!
Oanh!
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, hai người ngã bay ra ngoài, trong quá trình đó, thân thể cả hai đều dần nứt ra, linh hồn biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thấy cảnh này, sắc mặt mấy thiếu niên thần linh kia thay đổi, trong đó có thiếu niên thần liên muốn đi ra giúp đỡ Dung Nhược. Mà lúc này, Dung Nhược đột nhiên giơ tay phải linh hồn hư ảo lên, ngăn cản đối phương.
Cùng lúc đó, Diệp Khải cũng ngăn cản mấy người nhóm Tào Bạch muốn ra tay giúp đỡ!
Dung Nhược cầm đao bằng tay phải đứng im tại chỗ, hắn ta nhắm chặt hai mắt, dù linh hồn vẫn đang biến mất, nhưng tốc độ đã chậm lại!
Mà phía xa, linh hồn của Diệp Khải cũng đã được pháp ấn của y trấn áp.
Lúc này, hai thiếu niên cũng đã là nỏ mạnh hết đà.
Dung Nhược nhìn Diệp Khải: “Cháy lên!”
Oanh!
Trong nháy mắt, linh hồn của hắn ta lập tức bốc cháy.
Còn muốn tiếp tục chiến đấu!
Thấy cảnh này, sắc mặt tất cả mọi người thoáng chốc thay đổi!
Mà lúc này, khí thế của Dung Nhược thoáng chốc tăng vọt!