Diệp Quân nói: “Cho nên thứ nhốt Nhược tỷ bây giờ là Tiên Linh Pháp chứ không phải thứ gì khác?”
Ông lão gật đầu.
Diệp Quân im lặng.
Chẳng trách Nhược tỷ không cho hắn giúp đỡ.
Nếu hắn giúp đỡ, rõ ràng sẽ đắc tội với khu vực Tiên Linh, cô ấy sợ mang đến phiền phức lớn cho hắn.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân không khỏi thở dãi, như nghĩ đến điều gì, hắn chợt nhíu mày: “Ông nói tộc Tiên Linh không thể kết hôn với người bên ngoài, vậy Thần Nhất thì sao? Hơn nữa ông ấy còn cưới Thánh Nữ của các ông mà”.
Lúc trước nói chuyện với Nhược Mệnh, hắn biết địa vị của Thánh Nữ này ở tộc Tiên Linh là rất cao.
Ông lão bình tĩnh nói: “Vì Thần Nhất có thực lực mạnh mẽ, hắn ta đã đánh bại tất cả cao thủ trong tộc chúng ta, nên tộc ta đã ngoại lệ với hắn ta”.
Diệp Quân chợt bật cười.
Vì hắn đã đoán đúng rồi.
Ông lão nói: “Ta biết cậu cảm thấy ta vô dụng…”
Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu: “Tiền bối nghĩ nhiều quá rồi, mọi hành động của ông đều không liên quan gì đến ta, ta cũng không có tư cách phán xét ông, dẫu sao ta cũng không rõ đầu đuôi chuyện năm đó mà”.
Không rõ đầu đuôi, không thể phán xét.
Nhưng hắn đã thầm quyết định phải nghĩ cách cứu Nhược tỷ ra ngoài.
Đương nhiên không thể làm bừa được, lần này muốn dùng mưu kế.
Hắn không muốn đi tới đâu giết tới đó.
Nghe thấy lời của Diệp Quân, trong mắt ông lão loé lên vẻ ngạc nhiên, lúc này ông ta có một đánh giá mới với thiếu niên trước mắt, không hổ là người Thần Nhất đã chọn.
Diệp Quân chợt hỏi: “Tiền bối, Nhược tỷ bảo ta đến tìm ông có lẽ là muốn nhờ ông bảo vệ ta đúng không?”
Ông lão gật đầu.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó quay đầu nhìn Thanh Đại bên cạnh: “Vậy chúng ta suy nghĩ trước đã, xem có cần khôi phục trí nhớ không, cô thấy sao?”
Thanh Đại gật đầu: “Được”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó dẫn Thanh Đại đi ra ngoài.
Lúc này, ông lão chợt nói: “Đừng chạy linh tinh, tránh dẫn tới phiền phức không cần thiết”.
Diệp Quân không trả lời, hắn đi theo Thanh Đại rời khỏi Tiên Linh Thần Điện.
Ông lão nhìn Diệp Quân rời đi với vẻ đăm chiêu, không biết đang nghĩ gì.
…
Diệp Quân và Thanh Đại rời khỏi khu vực Tiên Linh, hai người đi tới trước gốc cổ thụ chỗ lối vào một lần nữa.
Diệp Quân ngồi trước cổ thụ, hắn nâng mắt nhìn lên, nhìn thấy bầu trời đầy sao cực kỳ xinh đẹp.
Còn Thanh Đại thì đi tới trước xích đu, cô ta ngồi lên trên rồi nhẹ nhàng đung đưa.
Một lúc lâu sau đó, Thanh Đại khẽ nói: “Thật ra ta có thể cảm nhận được nếu khôi phục ký ức, ta sẽ hối hận”.
Diệp Quân nhìn về phía Thanh Đại: “Sẽ hối hận?”
Thanh Đại gật đầu.
Diệp Quân nói: “Nhưng cô vẫn muốn khôi phục ký ức, đúng không?”
Thanh Đại quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cười khẽ nói: “Đúng thế”.