Không có chủ nhân Bút Đại Đạo, không có kẻ thù đối địch đúng là nhàm chán.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân bật cười, quay đầu nhìn sang Tang Mi bên cạnh, Tang Mi đã khôi phục bình thường, hắn cười nói: “Tang Mi cô nương, ta nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, cô đang nằm trong quan tài… Tại sao thế?”
Nụ cười của Tang Mi biến mất, cô ta thở dài: “Ta bị ốm”.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Ốm rồi?”
Tang Mi gật đầu: “Sơ suất nên bị ốm”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có nặng không?”
Tang Mi khẽ lắc đầu, cảm xúc tụt dốc: “Ta không quan tâm có nghiêm trọng hay không, điều ta quan tâm là vì chuyện này của ta mà ta đã có việc không vui với một tỷ muội có quan hệ rất tốt…”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Cô cô ta rất mạnh, kiểu toàn năng, sau này gặp được bà ấy, ta nói bà ấy giúp cô?”
Tang Mi quay đầu nhìn Diệp Quân, nở nụ cười: “Cảm ơn lòng tốt của ngươi, nhưng ngay cả cô cô của ngươi cũng không thể chữa khỏi bệnh của ta”.
Diệp Quân nhíu mày.
Tang Mi cười nói: “Không nói chuyện này nữa, đi thôi, ta dẫn ngươi đến một nơi…”
Hai người bước nhanh đi.
Diệp Quân lại nói: “Chúng ta sẽ là kẻ thù à?”
Tang Mi quay sang nhìn hắn, cười nói: “Ta nghĩ hẳn là không”.
Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”
Tang Mi nghiêm túc nói: “Thế giới này không hẳn là không đen thì trắng, hẳn nên có nhiều khả năng hơn, càng nhiều tiếng nói khác nhau”.
Diệp Quân suy ngẫm.
Tang Mi cười nói: “Ngươi muốn trở thành kẻ thù với ta sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta muốn trở thành bạn với cô”.
Tang Mi vỗ vai Diệp Quân, cười nói: “Tiểu kiếm tu, bây giờ chẳng phải chúng ta đã là thế rồi sao?”
Diệp Quân bật cười.
Tang Mi lại nói: “Nếu đã là bạn thì nợ tiền của ngươi có thể miễn không trả nhỉ?’
Nụ cười Diệp Quân cứng đờ, vội nói: “Một ngựa là một ngựa…”
Tang Mi liếc hắn: “Nhỏ nhen”.
Diệp Quân vội chuyển đề tài: “Chúng ta sắp đến chưa?”
Tang Mi nói: “Sắp đến rồi”.
Một lúc sau, Diệp Quân nhìn quanh, hắn thấy lúc này họ đã đi xa trung tâm rồi, nơi này rất xa xôi, ở một góc hẻo lánh của thành, cách trước mặt hắn không xa là những tòa nhà khác hẳn với các tòa nhà trong thành, tất cả đều là những ngôi nhà bằng đá đổ nát, xung quanh tỏa ra mùi ôi thiu kinh nào đó…
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Diệp Quân rất ngạc nhiên.
Hắn không ngờ thành Chúng Thần xa hoa lộng lẫy lại có một nơi như vậy…
Diệp Quân quay sang nhìn Tang Mi, Tang Mi không nói gì, tiếp tục dẫn hắn đi về phía trước.
Càng đi vào bên trong, càng trở nên tồi tàn, hắn cũng gặp được vài người, phần lớn những người này đều là những người không có tu vi, ăn mặc rách rưới giống như những người tị nạn… Không, họ chính là dân tị nạn.
“Tang tỷ”.
Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên từ một góc cách đó không xa, sau đó một cô bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi chạy ra, cô bé chạy đến chỗ Tang Mi, muốn ôm lấy Tang Mi nhưng lại sợ làm bẩn đồ của Tang Mi nên cảm thấy rất bất an, hai tay siết chặt quần áo, vừa phấn khích lại vừa bất an.
Tang Mi ngồi xổm xuống, cô ta nắm lấy hai bàn tay dính đầy đất của cô bé, cười nói: “Tiểu Nhiễm…”
Cô bé tên Tiểu Nhiễm rất vui: “Tang tỷ… Cha khỏe lên rồi, đi thôi…”
Nói rồi cô bé kéo Tang Mi đi sang một bên.
Diệp Quân đi theo.
Trên đường đi, Diệp Quân nhìn xung quanh, nơi này thật sự rất bẩn, người sinh sống trong này không ít.
Chẳng mấy chốc hắn đi theo Tang Mi và cô bé đến một căn nhà đá đổ nát, căn nhà đá không lớn, có một người đàn ông đang ngồi trước cửa nhà đá, nhìn bề ngoài thì người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, quần áo của y đều đã rách, chỉ có một chân.
“Cha”.
Cô bé tên Tiểu Nhiễm vội chạy đến trước mặt người đàn ông, cô bé vui mừng nói: “Tang Mi tỷ đến rồi”.
Người đàn ông chống cây gậy đứng lên, y hơi câu nệ: “Tang cô nương… mời cô ngồi”.
Tiểu Nhiễm vội kéo một cái kéo từ bên cạnh sang, cô bé lấy tay áo lau bụi bẩn, sau đó đưa đến trước mặt Tang Mi.
Người đàn ông vội nói: “Tiểu Nhiễm, còn vị công tử này…”
Tiểu Nhiễm vội chạy vào trong nhà, lấy một chiếc ghế ra, cô bé cũng dùng tay áo lau bụi, sau đó đưa cho Diệp Quân, rụt rè nói: “Ca ca, huynh… ngồi đi”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cảm ơn”.