Diệp Quân hiểu ra.
Cô gái trước mặt đây cũng giống như cô cô váy trắng cùng ông nội vậy, có rất nhiều thứ, bọn họ chẳng quan tâm nữa.
Thần tính!
Có lẽ trong họ vẫn còn nhân tính, nhưng phần nhân tính đó chỉ dành cho một vài người đặc biệt.
Giống như cô cô váy trắng với cha vậy!
Từ Chân lại cầm một xâu thịt dê, cắn một miếng, nói tiếp: “Thực ra, kẻ địch của Chân vũ trụ không phải vũ trụ Quan Huyên, mà kẻ địch của vũ trụ Quan Huyên cũng không phải là Chân vũ trụ”.
Diệp Quân hỏi: “Vũ Trụ Kiếp?”
Từ Chân đáp: “Vũ Trụ Kiếp chỉ là một trong số đó!”
Một trong số đó!
Diệp Quân hơi sững sờ, hỏi: “Còn có cái khác?”
Từ Chân gật đầu.
Diệp Quân lại hỏi: “Là thứ gì?”
Từ Chân lại chỉ cười cười không đáp.
Diệp Quân bất đắc dĩ, đành đổi một vấn đề khác: “Ta nghe nói tỷ tới đây trấn áp Vũ Trụ Kiếp, phải không?”
Từ Chân gật đầu.
Diệp Quân nghi hoặc: “Vậy sao tỷ lại ở chỗ này?”
Từ Chân nói: “Sức mạnh của ta đang ở chỗ Vũ Trụ Kiếp”.
Diệp Quân chấn động: “Ý tỷ là, sức mạnh của tỷ đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp, nhưng bản thể của tỷ lại ở đây?”
Từ Chân gật đầu: “Đúng vậy”.
Lòng Diệp Quân như dậy sóng, người phụ nữ này chỉ e còn mạnh hơn so với hình dung của mình rồi.
Từ Chân đột ngột chìa một cây lạp xưởng nướng cho Diệp Quân: “Nếm thử đi”.
Diệp Quân nhận lạp xưởng nướng, cắn một miếng rồi bình luận: “Cũng được”.
Một nụ cười xao động lòng người xuất hiện trên môi Từ Chân: “Đồ ăn ở hệ Ngân Hà này đều rất ngon, ăn bao nhiêu cũng không ngán”.
Diệp Quân cười bảo: “Đúng vậy”.
Nói xong, Diệp Quân lại định cắn một miếng, nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại như thể vừa cảm nhận được điều gì khác thường. Nơi đó có một người đàn ông trung niên, ông ta mặc bộ đồ bằng vải thô màu xám tro, hơi thở hùng hồn, đôi mắt sắc bén, trên người tản ra một khí thế sắc bén.
Người này tới… nhằm vào mình!
Diệp Quân thoáng chau mày.
Từ Chân cũng liếc nhìn người đàn ông trung niên nọ, nhưng không nói gì.
Người đàn ông trung niên đột nhiên lên tiếng: “Cậu chính là Diệp Quân?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.