Diệp Quân nằm trên giường trong phòng nghỉ ngơi, sau đó nhắm mắt lại. Trong trận chiến với vũ trụ Quan Huyên, Sáng Thế Đế Thần chưa xuất hiện, vì vậy hắn không biết thực lực của người này mạnh đến đâu.
Còn Phạn Chiêu Đế nữa.
Sau khi dung hợp với Ác Đạo, thực lực của cô ta đã đến cấp nào rồi?
Còn chủ nhân bút Đại Đạo.
Diệp Quân hít sâu một hơi.
Toàn cường giả đỉnh cấp cả.
Con đường hiện giờ của hắn khó đi hơn bao giờ hết.
Một canh giờ sau, đã có bốn Biên Hoang Quân đến.
Nhờ họ mà nhóm Diệp Quân đã đến được đô thành lớn nhất của vương triều Thiên Mộ - Thiên Đô.
Loáng cái, họ đã đến nơi.
Từ xa họ đã thấy có một cổ thành hùng vĩ, có các pho tượng cổ xưa và thần bí chứa đầy khí tức cổ kính đang đứng sừng sững ở đây.
Thiên Thần ngoảnh lại nói với các Biên Hoang Quân: “Cảm ơn”.
Bốn người đó hành lễ rồi rời đi.
Thiên Thần nhìn họ rồi khen ngợi: “Không hổ là một trong các đội quân tinh nhuệ của vương triều ta, tốt lắm!”
Diệp Quân gật đầu, đúng là bốn Biên Hoang Vệ này rất mạnh. Dù chưa đạt đến cảnh giới Thần Tổ, nhưng thực lực chắc chắn đủ chiến với cường giả ở cảnh giới này.
Từ đó có thể thấy, thực lực tổng thể của vương triều Thiên Mộ rất được.
Sau khi vào thành, Thiên Thần cười nói với Diệp Quân: “Diệp huynh đến phủ ta chơi đã”.
Diệp Quân lắc đầu: “Ta còn phải đưa Tiểu Thiện đi thăm một người, chờ xong việc thì ta sẽ đến làm phiền huynh”.
Thiên Thần: “Được”.
Nói rồi, gã lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Quân: “Trong này có ít tiên tinh, huynh cầm dùng trước, không đủ thì lại đến ta đưa cho”.
Diệp Quân nhận lấy rồi nói: “Được”.
Thiên Thần: “Tạm biệt”.
Diệp Quân gật đầu rồi dẫn Phạm Thiện rời đi.
A Ông bên cạnh Thiên Thần nói: “Điện hạ, thận phận của họ rất nhạy cảm, không có lợi cho chúng ta”.
Thiên Thần: “Chúng ta là bạn bè, huynh ấy thích làm gì thì làm”.
A Ông vẫn lo lắng nói: “Điện hạ, chuyện này không đơn giản đâu”.
Thiên Thần bình tĩnh nói: “Mới có thể đã sợ thì sao có thể mơ tới mục tiêu kế vị và trở thành hoàng đế số một từ trước đến giờ. Mau chia một nửa vệ quân của ta ra âm thầm bảo vệ họ, cứ thoải mái nói với mọi người chúng ta là bạn bè, ai động đến họ thì cũng như động đến ta”.
Diệp Quân không đưa Phạn Thiện đến Huyền Vân Cư ngay, mà dẫn cô ta đi dạo trên phố. Phạn Thiện sống ở tiểu trấn từ nhỏ nên chưa từng nhìn thấy đại dô phồn hoa thế này bao giờ, vì vậy cô ấy hào hứng nhìn hết chỗ này sang chỗ nọ, chẳng mấy chốc trên tay đã cầm cả đống đồ.
Diệp Quân cũng tò mò quan sát xung quanh, phải công nhận Thiên Đô rất sầm uất, đường phố rộng rãi, các sạp hàng hai bên đường thì vô cùng đa dạng.
Sau đó, Phạn Thiện đã lôi Diệp Quân đi vào trong một cửa hàng.
Đạo Binh Các.
Trong cửa hàng này có các bục đá, trên mỗi bục đều có một cột sáng, trong mỗi cột sáng lại trưng bày một món binh khí.
Phạn Thiện tò mò quan sát các thần binh ấy rồi nói: “Oa, binh khí ở nơi này đẹp hơn binh khí do Lão Lý trong trấn làm nhiều, thế mà ông ấy suốt ngày khoác lác mình là thợ rèn giỏi nhất trên đời, đúng là không biết xấu hổ!”
Diệp Quân cười phá lên.
Đúng lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đi tới rồi cười nói: “Hai vị muốn mua thần binh à?”
Diệp Quân: “Chúng ta chỉ xem thôi”.
Người phụ nữ: “Vâng, nếu cần gì thì cứ gọi ta”.