Nhiều khi sự lựa chọn rất quan trọng.
Nếu không phải ông ta kiên quyết chọn đứng về phía Chu Phạn thì đừng nói đến chuyện trả lại bảo vật cho chùa Phạn Thiên, e rằng trong tương lai chùa Phạn Thiên sẽ bị Đại Chu xóa sổ.
Nhà họ Đạo vừa có quyền có thế, sao có thể bỏ qua cho chùa Phạn Thiên chứ?
Thực ra, đến lúc đó không chỉ có nhà họ Đạo mà e rằng Đại Chu cũng không khoan nhượng với chùa Phạn Thiên.
Không cùng chịu hoạn nạn, sao người ta lại đồng ý cho ngươi cùng hưởng phúc chứ?
Lần này sau khi Đại Chu ổn định tình hình đã xóa sổ rất nhiều tông môn và thế lực, bọn họ đều là đám người trước đó từng giả chết, chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào. Nghĩ đến chuyện này, Từ Thiên liếc nhìn Chu Phạn, trong ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp. Vị nữ hoàng mới này của Đại Chu, thủ đoạn thật sự dứt khoát mạnh mẽ.
Không chỉ có uy lực mà còn ban ơn.
Lần này, những tông môn ở lại cùng chia sẻ hoạn nạn với Đại Chu, đều có được lợi ích cực kỳ lớn, bao gồm cả chùa Phạn Thiên.
Từ Thiên chắp tay trước ngực, trong lòng hơi xúc động. Nếu chùa Phạn Thiên không phải do mình làm trụ trì thì lần này dù không bị xóa tên trên đời, e rằng cũng bắt đầu xuống dốc.
Sau khi trở về phải thay đổi vị trí trong gia phả một chút. Nghĩ đến chuyện này, trên mặt Từ Thiên không kiềm chế được nở nụ cười.
Đạo Quân quay đầu nhìn Từ Thiên: “Hòa thượng ngươi sao lại cười thô tục như vậy?”
Từ Thiên: “...”
Chu Phạn chen ngang: “Hắn sắp thành công rồi”.
Mọi người nhìn về nơi xa, chỉ thấy luồng ánh sáng vàng trên người Diệp Quân trong hồ sấm càng lúc càng chói mắt.
Từ Thiên đột nhiên chắp tay trước ngực: “Đã nhiều năm nay, cuối cùng chùa Phạn Thiên cũng có người luyện thành công Kim Cang Thể”.
Mấy người đứng trong sân đều quay đầu nhìn về phía Từ Thiên.
Vẻ mặt Từ Thiên bình tĩnh: “Hắn tu luyện Kim Cang Thể của chùa Phạn Thiên, đương nhiên hắn là người của chùa Phạn Thiên”.
Đạo Quân giơ ngón tay cái lên: “Ta biết ngươi không biết xấu hổ, chỉ là không ngờ ngươi lại không biết xấu hổ đến mức này”.
Nguyên Tướng cũng gật đầu: “Da mặt dày như tường thành, ta theo không kịp”.
Đám người: “...”
Thập Điện Ác Đạo.
Trước đại điện, Bát điện chủ nằm trên thềm đá, hai chân bắt chéo, trong tay cầm một cuốn sách cổ đang chuyên chú đọc.
Lúc này có một ông lão gầy gò xuất hiện không cách Bát điện chủ không xa.
Ông lão gầy gò cung kính nói: “Điện chủ, có rất nhiều người đang tiến về Đại Chu. Trong đó có một số người đến từ Đăng Thiên Vực nhưng bọn chúng đều chưa ra tay”.