Diệp Quân nhìn Từ Nhu, nàng ta nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi giữ lại đi, sau này có thể cứu Từ Kính!”
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Thật ư?”
Từ Nhu quay đi, hờ hững nói: “Ta chưa bao giờ nói dối”.
Diệp Quân im lặng.
Từ Nhu chợt cười khẩy: “Ngươi cho rằng ta đang giúp ngươi, ta nói cho ngươi biết, ta đang tính kế ngươi, sao Từ Nhu ta có thể làm ăn thua lỗ được?”
Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Từ Nhu tiền bối, ta đi đây”.
Nói xong hắn quay người rời đi.
Từ Nhu đột nhiên gọi lại: “Chờ đã!”
Diệp Quân quay người lại nhìn Từ Nhu với vẻ ngờ vực, nàng ta nói: “Với thực lực hiện giờ của ngươi, Mệnh Vận Đại Đế đã không còn là đối thủ của ngươi nữa, chỉ có một số Đại Đế đặc thù và một số thần linh vũ trụ đặc thù mới có thể uy hiếp được ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.
Từ Nhu khẽ nói: “Đi đi”.
Diệp Quân nhìn Từ Nhu, không nói gì nữa nhưng cũng không rời đi.
Từ Nhu cười hỏi: “Có phải ngươi đang nghĩ vì sao ta lại giúp ngươi nâng cao thực lực không?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Nhu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Vì ta đang lợi dụng ngươi!”
Diệp Quân trầm tư hồi lâu, khẽ gật đầu, xoay người rời đi, không nói lời nào.
Từ Nhu đứng yên lặng ở chỗ cũ, thật lâu không nói gì.
Lúc này, một cô gái xuất hiện bên cạnh Từ Nhu, người này chính là Từ Thụ.
Từ Thụ nhìn nơi cuối tầm mắt phía xa, nhẹ nhàng nói: “Đại nguyên Đại Đạo, Chân thụ… Từ Nhu…”
Từ Nhu lắc đầu, ngắt lời Từ Thụ: “Chuyện của muội, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách nói sự thật cho hắn…”
Từ Thụ khẽ lắc đầu: “Bây giờ hắn đã hận ta lắm rồi…”
Từ Nhu khẽ nói: “Người hắn hận là ta!”
Từ Thụ còn muốn nói gì đó nữa nhưng Từ Nhu đã nhẹ giọng bảo: “Đi thôi! Chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm! Sau khi xong việc thì cũng nên rời đi thôi”.
Nói xong, hai cô gái định rời đi, nhưng lúc này một luồng kiếm quang chợt phóng xuống nơi trước mặt hai người cách đó không xa.