Tang Hàn dẫn Diệp Quân đi đến khu vực phát triển nhất vùng. Tuy Đế quốc đang giao chiến cùng nhà họ Thiên nhưng nơi này lại hoàn toàn không có sự hiện diện của mùi chiến tranh, chỉ có người qua kẻ lại tấp nập vô cùng.
Diệp Quân không khỏi cảm thán trước vẻ sầm uất của nơi này, đâu đâu cũng là người tập võ, tu vi trung bình cũng khá cao nhưng không đến nỗi Phá Hư đi đầy đường.
Cường giả bậc đó tuy không tính là mạnh nhất ở đây nhưng cũng đã là hiếm thấy.
Nếu có thể dùng sức mạnh tín ngưỡng và kiếm Thanh Huyền thì hắn sẽ thuộc hạng trung bình khá, nhưng giờ không dùng được thì chỉ là trung bình thôi.
Tang Hàn mặc áo đen bó sát, toát ra vẻ trang nghiêm túc mục, tỏa ra khí chất uy nghiêm khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt.
Diệp Quân không cảm nhận được cảnh giới của cô ta, chỉ biết là chắc chắn không thấp.
Không có sức mạnh thì đã không thể làm thành chủ, điều này đúng với cả vũ trụ Quan Huyên lẫn nơi này.
Sức mạnh luôn là nòng cốt.
Diệp Quân theo Tang Hàn đi vào một ngôi lầu các cao tổng cộng ba mươi chín tầng, bên trong trang hoàng xa hoa lộng lẫy.
Có hơn một trăm người đứng đó, tất cả đều không phải tầm thường. Diệp Quân phát hiện có tầm hai mươi cường giả Phá Hư đang xếp hàng chỉnh tề, khi nhìn thấy Tang Hàn thì đồng loạt cung kính thi lễ: “Tham kiến Tổng đốc đại nhân”.
Cô ta chỉ lạnh nhạt đáp: “Không cần đa lễ”.
Rồi dẫn Diệp Quân lên lầu.
Những người còn lại nhanh chóng theo sau.
Họ nhanh chóng có mặt ở tầng cao nhất: một phòng tiệc rộng rãi đủ để chứa vạn người.
Ông lão áo gấm đứng ngoài cửa thấy Tang Hàn và Diệp Quân thì thi lễ, khom người đến cong cả eo: “Đại nhân”.
Tang Hàn không đáp mà dẫn Diệp Quân vào trong. Những người khác theo vào nhưng không ai dám ngồi, chỉ cung kính đứng nhìn cô ta an tọa ở ghế chủ vị.
"Ngồi đi”.
Được cho phép rồi, bọn họ mới dám vào chỗ, nhưng ai nấy đều chỉ đặt có một nửa mông xuống, mặt mang đầy vẻ kính cẩn.
Diệp Quân thì không ngồi mà tự giác lui sang một bên.
Tang Hàn đi thẳng vào vấn đề: “Ta triệu tập chư vị hôm nay là để bàn về chiến sự ở chiến trường Đế Tinh”.
Lời này khiến những người ngồi dưới đanh mặt.
Tang Hàn tiếp tục: “Đánh giặc là việc hao tiền của. Bệ hạ đã ra lệnh dùng tất cả quyền lợi của Đế quốc để tiếp viện Đế Tinh, tỉnh Ung Nhung của ta cũng nhận nhiệm vụ phải gom góp mười triệu đá Tinh Linh vận chuyển ra đó, nhưng ngân khố của cả thành đã hoàn toàn trống rỗng, không có dù chỉ một viên”.
Ánh mắt cô ta nhìn xuống.
Khiến ai nấy đều sượng trân.
Biết rằng bị gọi họp là sẽ có chuyện nhưng không ngờ lại bị Tổng đốc vòi tiền.
Mười triệu đá Tinh Linh là một số tiền khổng lồ.
Không ai dám hé răng.
Tang Hàn tiếp tục: “Ta không trấn lột các vị mà là đi mượn. Các vị mỗi người góp cho ta một ít, ta sẽ chịu lãi, đợi thắng trận rồi sẽ trả cả vốn lấn lãi cho các vị”.
Vẫn không ai nói gì.
Tang Hàn nhíu mày.
Một luồng khí thế vô hình bất thình lình bao trùm cả phòng.
Những người khác khẽ run lên nhưng vẫn không lên tiếng.
Đây là mười triệu đá Tinh Linh lận đó!
Chẳng khác gì đòi mạng!
Tang Hàn lạnh lùng cất tiếng: “Xem ra không ai muốn giúp một tay”.
Lời này nghe thì nhẹ nhưng khiến những người kia như lâm đại địch.
Tang Hàn chỉ đứng dậy: “Vậy thì cáo từ”.
Đúng lúc cô ta định nhấc chân đi thì một ông lão đứng dậy.
"Tổng đốc đại nhân khoan đã”.
Tang Hàn dừng lại, nghe ông ta nói: “Quốc nạn trước mắt, chúng ta đương nhiên cũng phải xuất lực. Không cần ngài nói, chúng ta cũng sẽ làm. Nhưng đại nhân cũng biết mười triệu đá Tinh Linh không phải là con số nhỏ, cho dù với chúng ta thì cũng là một vấn đề rất lớn”.