Thôi xong!
Đây là ý nghĩ lúc này của Tiểu Tháp.
Giọng nói bí ẩn vội nói: “Tiểu Tháp, mau ngăn cô ta lại”.
Tiểu Tháp không nói gì.
Ngăn lại?
Mẹ nó, sao ngươi không ngăn?
Mẹ nó!
Chuyện gì cũng bảo ta giải quyết, ta chỉ là một cái tháp thôi! Tháp thôi đó!
Giọng nói bí ẩn lại nói: “Nếu ngươi không ngăn cô ta lại, một khi cô ta tiêu diệt tộc Thiên Long thì thế giới sẽ sụp đổ. Hơn nữa nếu để cô ta thể hiện sức mạnh vô địch trước mặt Tiểu Quân, có thể sẽ hủy hoại đạo tâm của Tiểu Quân, sau đó gieo rắc vào lòng hắn một vị thần vô địch”.
Nghe thế Tiểu Tháp không nói gì.
Mẹ kiếp!
Hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Sở dĩ bây giờ Diệp Quân mạnh như vậy, có thể chứng tỏ trong lòng không có thần, đó là bởi vì hắn là nghé mới sinh không biết sợ hổ, chưa từng gặp cường giả vô địch.
Năm đó Diệp Huyên cũng thế.
Nhưng sau đó người phụ nữ váy trắng ra tay ngày càng nhiều, hình tượng bất khả chiến bại đã gieo rắc vào lòng Diệp Huyên.
Điều này cũng dẫn đến việc sau đó xuất hiện rất nhiều vấn đề khi Diệp Huyên tu luyện.
Thần này không thể xuất hiện được.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp bỗng nói: “Liều đi”.
Nói rồi nó vội truyền âm cho Diệp Quân: “Cậu nhóc, đừng để cô ta ra tay nữa, sau trận chiến đó, cô ta cũng bị thương nặng, nếu còn tiếp tục đánh nữa thì sẽ tổn thương đến bản nguyên. Hơn nữa, nếu cô ta cứ thế đánh tiếp thì sẽ bị nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ điên cuồng trả thù, ngươi… ngươi cũng không muốn cô ta bị người khác đánh giết chứ?”
Tất nhiên nó không dám đi khuyên răn người phụ nữ váy trắng.
Mẹ nó chứ!
Có lẽ ông lớn thiên mệnh trước kia còn có thể nghe lời.
Bây giờ từ khi tiểu chủ… dù sao sau đó, ông lớn thiên mệnh đã không bình thường rồi.
Nó không dám khuyên.
Chỉ đành để Tiểu Quân đi khuyên can.
Nghe Tiểu Tháp nói thế, Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, hắn do dự một lúc rồi nói: “Cô!”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đủ rồi”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân không nói gì, vẻ mặt bà ấy vẫn rất bình tĩnh.
Diệp Quân mỉm cười: “Đã đủ rồi, phần còn lại để tự ta giải quyết”.
Người phụ nữ váy trắng im lặng một lúc rồi nói: “Chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc”.