Thương thế Diệp Quân lúc này đã khôi phục phần lớn, hắn bèn đứng dậy nhìn về phía chân trời, không hề nhiều lời mà giẫm mạnh chân, hóa thành kiếm quang bay lên.
Tiếp tục đánh!
Sau lưng hắn vẫn là cô gái với vết bớt, Liên Song và Tông Thủ.
Mặt khác cũng có mười mấy người nữa đi theo.
Nhưng cũng có mười mấy người không lựa chọn tiếp tục nữa.
Trong mắt họ, hành động của nhóm người kia đơn giản là tự chuốc khổ vào người.
Với tuổi tác hiện nay của họ, chiến thắng ý chí Bất Diệt là chuyện bất khả thi.
Ruỳnh!
Bỗng nhiên, một luồng sức mạnh khổng lồ bùng nổ ở chân trời, một lần nữa quét đám Diệp Quân ngã xuống.
Những người không đi theo kia thấy vậy thì nhếch mép.
Đúng như dự đoán!
Diệp Quân lại bò ra từ trong biển máu, mang theo vết thương trầm trọng, cũng may là chưa đến nỗi mất mạng.
Hắn lại nuốt một viên đan dược vào.
Ngồi cách đó không xa là cô gái có vết bớt, Liên Song và Tông Thủ.
Sắc mặt ba người cũng không dễ chịu chút nào khi nhận ra họ chẳng khác gì con kiến bé nhỏ khi đứng trước ý chí Bất Diệt kia vậy.
Chiến thắng nó ư?
Căn bản là không thể!
Đôi mày hơi cau lại, cô gái âm thầm nhìn Diệp Quân, không biết đang suy nghĩ gì.
Đan dược cấp Đế giúp hắn khôi phục rất nhanh, một lần nữa đứng dậy, lại nhìn về đỉnh núi, nhún người lao lên.
Thấy hắn lại tiếp tục, những người khác đồng thời lắc đầu.
Đúng là đần độn!
Đã vậy rồi mà còn muốn đánh tiếp.
Chẳng lẽ không biết tự lượng sức à?
Cô gái có vết bớt cũng bất ngờ đuổi theo.
Liên Song và Tông Thủ không hề nhiều lời, lao về đỉnh núi.
Chỉ còn tầm mười người đi theo họ lần này.
Trải qua ba lần giao chiến, đã có gần 90% người bỏ cuộc.
Uỳnh!
Lại một tiếng nổ phát ra từ chân trời, nhóm Diệp Quân một lần nữa rơi xuống biển máu.
Những người không đi theo lại cười nhạo.
Không ngoài dự đoán, lại thua rồi.
Họ không khỏi cảm thấy vui mừng vì đã lựa chọn dừng lại.
Lần này khi trồi lên từ biển máu, Diệp Quân không còn sức ngồi dậy nữa với những vết thương còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Nhưng trên mặt hắn là một nụ cười rạng rỡ.
Mười sáu!