Đại Đạo hiện hữu quay đầu nhìn Khâu Bạch Y, giờ phút này nó đã hiểu ra ý đồ của ông ta.
Tất nhiên dám chơi dám chịu, không có gì để nói.
Đại Đạo hiện hữu nhìn người phụ nữ váy trắng, nó xòe tay, trong nháy mắt, sức mạnh Đại Đạo trong không gian đều hồi tụ.
Trật tự hiện hữu!
Mà lúc này, Diệp Quân đã chỉ vào nó.
Phập!
Chỉ trong tích tắc, một thanh kiếm đã ghim nó ngay tại chỗ.
Chết trong một giây!
Quy tắc trật tự của Đại Đạo hiện hữu ở trước thanh kiếm này chỉ như một con kiến.
Đại Đạo hiện hữu nhìn người phụ nữ váy trắng phía xa, ánh mắt hơi mơ hồ, nhưng không có sự ngạc nhiên. Khi thấy nhóm Tuế Nguyệt Nữ bị giết trong một giây, nó đã biết kết cục của mình.
Nhưng khi sắp bị tiêu diệt hoàn toàn, nó xòe lòng bàn tay ra, một luồng sức mạnh bí ẩn lặng lẽ biến mất.
Thông báo cho chủ nhân của nó.
Dương gia vô địch!
Nhưng sức mạnh ấy còn chưa truyền ra ngoài đã biến mất không dấu vết.
Đại Đạo hiện hữu nhìn người phụ nữ váy trắng phía xa với vẻ không thể tin được, nó mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng đã không còn cơ hội.
Hoàn toàn bị tiêu diệt!
Đến giờ phút này chỉ còn lại một mình Khâu Bạch Y.
Diệp Quân nhìn Khâu Bạch Y, nhưng Khâu Bạch Y lại chợt cười lớn: “Lợi hại, đúng là lợi hại…”
Nói rồi ông ta nhìn Diệp Quân: “Đừng chỉ vào tay, ta muốn ra tay trước”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Khâu Bạch Y xòe tay, một thanh kiếm xuất hiện trong tay ông ta. Thanh kiếm dài ba tấc, rộng bằng hai ngón tay, nó được coi là một thanh kiếm sắt bình thường.
Thấy Khâu Bạch Y rút kiếm ra, Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ ông ta lại là kiếm tu.
Khâu Bạch Y nhìn thiết kiếm trong tay, ánh mắt hiện lên gợn sóng tựa như đang nhớ lại chuyện cũ. Một lúc sau, ông ta nhì người phụ nữ váy trắng rồi cười bảo: “Hôm ấy khi nhóm Tam điện chủ bị giết, ta đã luôn tò mò, tò mò thực lực của bà, bởi vậy ta đã khiến nền văn minh Thiên Hành và Diệp công tử trở thành kẻ thù không đội trời chung, mục đích thật ra rất đơn giản, đó là lợi dụng nền văn minh Thiên Hành ép bà lộ diện, lợi dụng bọn họ để xem thực lực thật sự của bà. Nhưng tiếc là, trận chiến ấy Diệp công tử không gọi người, sau đó hai vị thượng thần lại nhìn thấu âm mưu của ta…”
Nói tới đây ông ta khẽ lắc đầu: “Thật đáng tiếc”.
Nhưng ông ta nói, mục đích ban đầu của ông ta là muốn lợi dụng nền văn minh Thiên Hành để chiến đấu đến chết với Diệp Quân, sau đó xem thực lực của người đứng sau Diệp Quân. Chỉ là ông ta không ngờ trong trận chiến đó, Diệp Quân không gọi người, không chỉ không gọi người mà còn tới được Khai Đạo, thực lực tăng lên rất nhiều.
Ông ta không còn cách nào khác, đành phải tìm một vài người trợ giúp khác.
Mà những người trợ giúp này đến một kiếm của người phụ nữ váy trắng cũng chẳng đỡ nổi.
Ông ta đành phải tự lên.
Việc đã đến nước này, Diệp Quân cũng hiểu ra, hắn nhìn Khâu Bạch Y: “Ông làm những điều này chỉ vì muốn biết thực lực của người đứng sau ta mạnh nhường nào thôi sao?”
Khâu Bạch Y gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân nhìn thiết kiếm trong tay Khâu Bạch Y rồi bảo: “Nhóm Đại Đạo hiện hữu không thể khiến cô cô của ta dùng tới kiếm thứ hai, vì thế ông vẫn chưa biết thực lực thật sự của cô cô ta nên bây giờ ông muốn đích thân lên kiểm chứng”.
Khâu Bạch Y cười: “Phải”.
Nói xong ông ta đột nhiên tiến lên một bước.
Ầm!
Chỉ trong tích tắc, một luồng kiếm ý đáng sợ lan khắp đất trời.
Lấy Ác Đạo hòa vào Kiếm Đạo!