Diệp Quân im lặng.
Nạp Lan Ca mỉm cười: “Theo ta được biết, huynh được Diệp phủ nhận nuôi đúng không?”
Diệp Quân gật đầu.
Nạp Lan Ca khẽ nói: “Huynh có biết thân thế của mình không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Cụ thể thế nào thì ta không biết, ta chỉ biết hình như ta là con riêng, là đứa con mà không được cho mọi người biết, sở dĩ cha mẹ gửi nuôi ta ở Diệp phủ là vì bảo vệ ta”.
Con riêng!
Nạp Lan Ca cau mày.
Cô biết ở một vài gia tộc lớn, con riêng là những người không được mọi người công nhận, hơn nữa nhiều khi con riêng còn là một sự tủi nhục với gia chủ.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân mỉm cười: “Đừng để ý đến thân phận này, dù huynh có phải là con riêng hay không thì cũng chẳng khác biệt gì với ta cả, trong lòng ta, huynh chính là Diệp Quân”.
Diệp Quân xoay người nhìn vào nơi sâu thẳm ở tinh không: “Tiểu Ca, tương lai sau này thân phận này của ta có thể sẽ mang đến nguy hiểm rất lớn, ta…”
Nạp Lan Ca đi đến cạnh Diệp Quân cười nói: “Nếu có nguy hiểm thật thì ta sẽ cùng huynh đối mặt”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó quay đầu sang nhìn Nạp Lan Ca, cô nhìn vào tinh không, mái tóc nhẹ nhàng tung bay, tuyệt đẹp.
Diệp Quân nhìn đến ngây người.
Cứ thế hai người nói chuyện một đêm ở mũi thuyền.
Ngày hôm sau, thuyền mây đi vào trong trận pháp dịch chuyển ở tinh không.
Chu Phu thu lại thuyền mây, sau đó dẫn mọi người đi vào trận pháp dịch chuyển. Trận pháp dịch chuyển khởi động, không lâu sau mọi người biến mất trong trận pháp dịch chuyển.
Không biết qua bao lâu, mấy người Chu Phu xuất hiện trước một thành cổ.
Tường thành của thành cổ này cao đến vạn trượng, cổng thành rộng mấy chục trượng, cực kỳ hoành tráng.
Người qua kẻ lại đông đúc ở cổng thành, vô cùng náo nhiệt.
Diệp Quân nhìn thành cổ trước mặt nói: “Thành này hùng vĩ thật”.
Mấy người Tôn Hùng cũng khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tiêu Qua bật cười: “Diệp huynh, đây là Thượng Thành, nhà họ Tiêu của ta ở đây, lát nữa sẽ đến nhà họ Tiêu bọn ta nghỉ ngơi trước”.
Diệp Quân nhìn Tiêu Qua: “Tiêu huynh, huynh là người thượng giới à?”
Tiêu Qua gật đầu: “Phải!”