Diệp Quân cười nói: “Đương nhiên là có.”
Dương Dĩ An gật đầu: “Vậy ta chờ huynh, ta sẽ quản lý nơi này thật tốt, để một ngày nào đó huynh cần, thì sẽ có dùng ngay.”
Diệp Quân cười, kéo Dương Dĩ An đi về phía xa.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, cho đến khi Diệp Quân rời đi, đã là hai giờ sau.
Dương Dĩ An ngồi trên thềm đá, vẻ mặt buồn bã.
Một lúc lâu sau, ánh mắt cô bé chợt trở nên kiên định, sau đó cô bé đứng dậy đi về phía đại điện.
Bên kia.
Diệp Quân chậm rãi đi trên đường, bên cạnh hắn là Đa Nguyên Đạo Đế.
Diệp Quân nhìn xung quanh Vương Thành, lúc này Vương Thành đã khôi phục lại vẻ náo nhiệt như trước, hơn nữa, nhờ có sự giúp đỡ của Đa Nguyên Đạo Đế và thư viện Quan Huyên, vì vậy, linh khí đang dần dần được khôi phục.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Đa Nguyên, ta nhớ trước kia ông có thể tiến vào thời không Tuế Nguyệt, cưỡng ép quay ngược thời gian giết phía bên kia, phải không?”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Ừ.”
Diệp Quân quay đầu nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Có thể nói rõ hơn được không? Bởi ta cảm thấy, nếu không có hạn chế, chỉ cần một chiêu này, xem như đã bất khả chiến bại.”
Đa Nguyên Đạo Đế trầm giọng nói: “Tiến vào thời gian khác, thay đổi quá khứ, nếu ở trong vũ trụ, quả thật tương đương với vô địch.”
“Nhưng cũng có hạn chế.”
Diệp Quân tò mò hỏi: “Hạn chế gì?”
Đa Nguyên Đạo Đế nói: “Pháp Tắc Đại Đạo.”
Diệp Quân nói: “Ông nói nói rõ hơn đi.”
Đa Nguyên Đạo Đế nói: “Ví dụ như trong vũ trụ này, Đại Đạo của ta vượt qua Pháp Tắc Đại Đạo, như vậy, ta có thể cưỡng ép tiến vào dòng thời gian vũ trụ của người khác, Pháp Tắc Đại Đạo không làm gì được ta, nhưng nếu ở một vũ trụ khác có Pháp Tắc Đại Đạo cao cấp hơn ta, vậy ta không thể tiến vào dòng thời gian vũ trụ của người đó.”
Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Đại Đạo?”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Mỗi người đều có đạo của riêng mình, đạo cũng chia thành các cảnh giới, ai có đạo cao hơn sẽ mạnh hơn, giống như kiếm tu, ta nói tới loại kiếm tu cấp cao, thành tựu kiếm đạo của ngươi cao thì ngươi có thể dùng một kiếm phá vỡ Vạn Pháp.”
Diệp Quân hơi tò mò: “Đạo này có cảnh giới gì?”
Đa Nguyên Đạo Đế lắc đầu: “Ta không biết.”
Diệp Quân sửng sốt.
Đa Nguyên Đạo Đế cười khổ nói: “Ta chỉ biết đạo có cảnh giới của nó, nhưng cấp độ của ta bây giờ không thể tiếp xúc, chắc cô cô ngươi rõ hơn.”
Diệp Quân im lặng.
Đa Nguyên Đạo Đế nói tiếp: “Chắc mấy vị Thần Hầu trong Sáng Thế Đạo Điện sẽ biết, ban đầu ta tiếp xúc cùng một vị trong đó, ta cảm giác đạo của ta bị áp chế, trong trường hợp đó, ta không thể tiến vào dòng thời gian vũ trụ, không thể chém vị đó.”
Sáng Thế Đạo Điện!
Diệp Quân nói: “Nói cách khác, cưỡng ép vào dòng thời gian vũ trụ của người khác, đạo của mình nhất định phải vượt qua đạo của đối phương.”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Có thể nói như vậy, còn có một điểm nữa, nếu vũ trụ bị người khác cấm chế, ví dụ như cô cô ngươi dùng cấm chế với vũ trụ Quan Huyên, vậy chỉ cần trong phạm vi của vũ trụ Quan Huyên, ta không thể tiến vào bất kỳ thời gian nào, nhưng cấm chế quy mô lớn như vậy, người bình thường thông thể làm được.”
“Đương nhiên, cô cô ngươi nhất định làm được.”
Diệp Quân cười, sau đó nói: “Ta càng tò mò, nếu ta quay về quá khứ thay đổi quá khứ, tương lai sẽ như thế nào ví dụ như, bây giờ ta quay về giết cha ta, ta chỉ ví dụ thôi, nếu ta giết cha ta, vậy sau này có ta không?”
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Không, nếu người bị giết trong quá khứ có ảnh hưởng đến thế hệ tương lai thì không chỉ ảnh hưởng đến người kia, mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ đời sau, ví dụ như cậu Diệp quay về quá khứ giết cha, đời sau sẽ không có thư viện Quan Huyên, điều này sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn.”
Nhưng nếu giết một người bình thường thì chỉ ảnh hưởng đến người này mà thôi.