Kiếm kỹ của Diệp Quân đúng là rất mạnh, ẩn chứa sức mạnh thời không đáng sợ, nhưng chỉ cần không đối đầu trực diện với hắn thì kiếm kỹ này sẽ không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào với ông ta.
Sau khi dừng bước, Diệp Quân nhắm mắt lại.
Nguyên Thị cười nhạo, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ta đã biết cách đánh của ngươi rồi…”
Ngay lúc này Diệp Quân bỗng mở mắt ra, tâm niệm hắn thay đổi, xung quanh bỗng có hàng ngàn kiếm ý trào ra nhưng thoáng chốc cả ngàn kiếm ý đã biến mất.
Nguyên Thị nhíu mày, ông ta thầm phòng bị.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Nguyên Thị, không nói gì.
Nguyên Thị bỗng trợn to mắt, vì xung quanh ông ta xuất hiện hàng ngàn kiếm quang.
Mẹ nó chứ!
Nguyên Thị biến sắc.
Lần này Diệp Quân không chơi trò đoán trước nữa.
Mà muốn đánh hội đồng.
Bao vây tấn công.
Ngược lại rất đơn giản với hắn, vì kiếm ý và sức mạnh thời không đều vô tận.
Mặc dù tiêu hao hơi nhiều sức lực nhưng Tổ Mạch trong người hắn nhiều, thế nên chút tiêu hao đó chẳng là gì với hắn cả.
Hàng ngàn kiếm quang đột nhiên xuất hiện khiến Nguyên Thị sửng sốt, ông ta vội vàng làm ra một động tác giả bằng hai tay, vô số thần quang lao ra từ trong người ông ta. Thoáng chốc khu vực chỗ ông ta đứng được vô số thần quang và kiếm quang bao phủ, hai sức mạnh điên cuồng tàn sát.
Lúc này Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang đáng sợ xoẹt qua lao thẳng vào trong khu vực đó.
Ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc bỗng vang vọng khắp trời đất, sau đó từng luồng sóng xung kích năng lượng đáng sợ không ngừng lan tràn ra bốn phía, cả trời đất hỗn loạn.
Đại chiến!
Lúc này Diệp Quân bắt đầu điên cuồng đại chiến với Nguyên Thị.
Đây là lần đầu tiên hắn đánh với cường giả bảy phần thần tính, hơn nữa còn trong lúc chưa kích hoạt sức mạnh huyết mạch và chưa được Ngao Thiên Thiên trợ giúp.
Chỉ dựa vào kiếm kỹ thần bí đó.
Lúc này Nguyên Thị đã bị Diệp Quân áp chế hoàn toàn, vì ông ta không có cách nào đối phó với kiếm kỹ thần bí của Diệp Quân.
Lúc đầu ông ta còn nghĩ đến việc làm ngược lại, đó là phán đoán ngược lại nhưng ông ta không ngờ Diệp Quân lại bao vây tấn công.
Khiến ông ta ngây cả người.
Diệp Quân càng đánh càng phấn khích, phải nói rằng, hắn không ngừng mài giũa kiếm kỹ của mình, trước đó hắn đã tu luyện thành thục kiếm kỹ này trong Tiểu Tháp nhưng hắn lại bỏ qua một điều, đó là thực chiến.
Tập luyện bình thường và thực chiến hoàn toàn khác nhau.