Cô gái váy đỏ do dự một lát rồi nói: “Hôm qua chúng ta vừa mới trộm quả xong, muội vẫn chưa tiêu hóa hết, hôm nay lại đến trộm… Chúng ta làm thế này có phải hơi khoa trương quá không?”
Cô gái mặc váy xanh nhạt nhanh chóng gật đầu: “Đại tỷ, Tư Hỏa nói đúng đấy, chúng ta lấy trộm nhiều quá, thi thoảng tới trộm một lần rồi duy trì như vậy thì hơn…”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nghĩ một chút rồi bảo: “Tư Hỏa, Phượng Đông, ta vẫn cần một quả nữa”.
Tư Hỏa không hỏi tại sao, chỉ gật đầu: “Được, đi thôi”.
Phượng Đông cũng gật đầu nói: “Cẩn thận một chút là được”.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa bỗng quay đầu nhìn người đàn ông phía sau: “Dung Khâu, đệ ở lại đây canh chừng nhé”.
Người đàn ông gật đầu ngay, run rẩy đáp: “Được được!”
Vì thế, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đưa Tư Hỏa và Phượng Đông khẽ khàng đi về phía thần thụ nơi xa…
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa dẫn theo Tư Hỏa và Phượng Đông nhanh chóng leo lên trên thần thụ Thiên Hành, bọn họ hái quả một cách rất thuần thục rồi bỏ chạy.
Trước khi chạy, người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa còn nhẹ nhàng vỗ lên cây sinh mệnh Thiên Hành, nghiêm túc nói: “Thần thụ, sau này chúng ta sẽ báo đáp ngươi”.
Mà lúc này, một quả sinh mệnh Thiên Hành rơi xuống trước mặt bà ta.
Người phụ nữ sửng sốt, cảm thấy khó hiểu.
Cây sinh mệnh Thiên Hành chợt cất lời: “Cho ngươi thêm một quả, ngươi hứa với ta một chuyện, được không?”
Người phụ nữ chớp mắt: “Chuyện gì”.
Cây sinh mệnh Thiên Hành nói: “Dù sau này xảy ra chuyện gì ngươi đều không được đánh ta, muốn đánh thì cứ đánh tổ thạch Luân Hồi...”
Tổ thạch Luân Hồi: “...”
Người phụ nữ ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Được!”
Nói xong, bà ta nhận lấy quả sinh mệnh Thiên Hành rồi bỏ đi.
Người phụ nữ đi tới trước mặt Dung Khâu, bà ta đưa một quả cho Dung Khâu: “Đi thôi”.
Rõ ràng Dung Khâu hơi lo lắng, nhưng tất nhiên là ông ta càng hưng phấn hơn.
Một nhóm người muốn rời khỏi giới sinh mệnh Thiên Hành, mà vào lúc đang rời đi, một người phụ nữ chợt ngăn cản bọn họ lại.
Người phụ nữ có tuổi tác xấp xỉ người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa, mặc một cái váy dài màu trắng, mái tóc dài xõa ngang vai, hai tay chắp sau lưng, trông rất ngầu.
Nhìn thấy người phụ nữ, Tư Hỏa và Phượng Đông cùng với Dung Khâu đều thay đổi sắc mặt, càng căng thẳng hơn.
Sắc mặt Dung Khâu càng trở nên tái nhợt, tay của ông ta cũng bắt đầu run rẩy.
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa thì lại rất bình tĩnh, bà ta không nói một lời.
Người phụ nữ mặc váy dài trắng quan sát cả nhóm người, sau đó nói: “Các người làm gì đấy?”
Tư Hỏa, Phượng Đông và Dung Khâu đều nhìn về phía người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa.
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa qua đầu nhìn ba người nhóm Tư Hỏa: “Các người đi trước đi”.
Ba người nhóm Tư Hỏa vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ muốn sống chết có nhau. Phượng Đông đột nhiên nhìn về phía người phụ nữ váy trắng, nhỏ giọng nói: “Tư Oánh, chúng ta đến đây chơi”.
Người tên Tư Oánh nhìn bà ta: “Ngươi không biết nói dối thì đừng nói dối, xem mặt ngươi đỏ đến mức nào rồi kìa?”
Phượng Đông: “...”
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa chợt đưa một quả cho Tư Oánh.
Nhìn thấy thế, mấy người Phượng Đông đột nhiên trở nên căng thẳng.
Một là cùng một giuộc, hai là bọn họ sẽ xong đời.