Tông Cố im lặng một chốc mới nói: “Ta không biết hai người đó, nhưng theo lời nói và hành động của hai người đó, rõ ràng họ không phải là người tầm thường… Hai người họ đều có khí chất của một người cấp trên, hơn nữa hành vi của bọn họ hơi kỳ quái… Họ cho ta cảm giác như đang làm thí nghiệm nào đó…”
Quân U nhìn Tông Cố, không nói gì.
Tông Cố thầm thở dài.
Dĩ nhiên y không muốn dây vào vòng xoáy này, cho dù là nhà họ Quân hay là hai người kia đều không phải là người y có thể chọc vào, cho nên y nói những lời này nhưng lại nhìn thấy trong mắt một ý khác trong mắt Quân U.
Nhà họ Quân không còn lựa chọn nữa.
Quân U cũng không có lựa chọn.
Nếu nhà họ Quân thực sự trừng phạt Quân Bất Khí và Quân Quyền, chôn đầu vào bùn thì đây chắc chắn sẽ là một đòn chí mạng vào uy tín của nhà họ Quân, phải biết nhà họ Quân là người đứng đầu của nhiều phòng thương mại, làm như thế là còn muốn thể diện không?
Hơn nữa, nếu đại tiểu thư nhà họ Quân trước mặt thật sự giết Quân Bất Khí và Quân Quyền vì người ngoài, chắc chắn sẽ bị lục đục với người trong tộc của mình, đến lúc đó nhà họ Quân có khả năng sẽ vẫn rơi vào cảnh nội loạn, nếu không cẩn thận có thể sẽ muôn đời không vực dậy.
Nếu Tông Cố y là người nắm quyền nhà họ Quân thì cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Ta có thể cúi đầu, thậm chí có thể quỳ xuống với ngươi, nhưng xin lỗi nhé, tiền đề là ngươi mạnh hơn ta, mạnh đến mức khiến ta tuyệt vọng.
Tông Cố không nghĩ nữa: “Bây giờ ta đi tìm họ, họ sẽ nghi ngờ”.
Thấy Tông Cố không phí lời nữa, Quân U khẽ gật đầu, sát ý trong mắt dần không còn: “Ngươi có thể làm theo vài kế hoạch của nhà họ Quân ta, như thế sẽ có thành ý”.
Tông Cố nhìn Quân U nói: “Ta chỉ là một con tốt trong ván cờ của đại tiểu thư, đại tiểu thư có thể hứa rằng cho dù quân cờ này còn sống hay chết đều sẽ không liên quan đến Tiểu U và nhà họ Tông không?”
Tiểu U cúi đầu xuống, hai tay run rẩy.
Quân U gật đầu: “Ta có thể hứa với ngươi, sống hay chết đều không liên quan, nhưng tiền đề là phải nghe lời”.
Tông Cố gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Quân U xòe tay ra, một quyển trục chậm rãi bay tới trước mặt Tông Cố: “Đây là một số kế hoạch mà hiện giờ nhà họ Quân ta hiện đang thực hiện, ngươi có thể đi nói cho hắn biết, hắn sẽ tin ngươi”.
Tông Cố nhận lấy quyển trục đó nói: “Tại sao không phải là đi tiếp xúc với Nam Tiêu hoặc người phụ nữ đó mà lại là Diệp Quân?”
Quân U bình tĩnh nói: “Hắn là kiếm tu”.
Tông Cố hơi khó hiểu.
Quân U nói: “Kiếm tu, tính cách thẳng thắn, lòng dạ lương thiện”.
Tông Cố gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Nói rồi y xoay người rời đi.
Sau khi Tông Cố đi, Quân U nhìn Tiểu U ở một bên, Tiểu U vội quỳ xuống.
Quân U nói: “Ngươi nói xem lời nói và việc làm của Tông Cố công tử vừa rồi thực sự là quan tâm đến ngươi, hay là vì hắn muốn tỏ ra “nhân nghĩa” trước mặt ta?”
Tiểu U do dự một chốc rồi nói: “Cho dù mục đích của Tông Cố công tử là gì thì ít nhất hắn đã thay đổi số phận của ta và đệ đệ của ta. Hành động của hắn thực sự có lợi cho ta, điều này đã là ơn nghĩa khó trả đối với những người nhỏ bé như bọn ta, còn những thứ khác đã không còn quan trọng với ta nữa”.
Quân U khẽ gật đầu: “Cô có thể nghĩ như thế cũng khá hiếm, lui ra đi”.
Tiểu U cung kính chào, sau đó đi ra ngoài.
Quân U đi tới cửa đại sảnh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, một đám mây trắng bồng bềnh trôi ở nơi đó, cô ta như đang đợi điều gì đó, hồi lâu sau, không gian trước mặt cô ta khẽ rung lên, sau đó một quyển trục chậm rãi bay ra, cô ta nhận lấy rồi mở quyển trục ra xem, một lát sau cô ta khẽ cười nói: “Diệp Quân… Thì ra là vậy… Vốn dĩ chỉ có năm phần cơ hội thắng, nhưng bây giờ… đã là mười phần rồi”.