Chỉ trong nháy mắt, kiếm trận Đạo Thiên kia đã bị hai thanh phi kiếm này phá vỡ.
Sắc mặt nhóm Tu Pháp lập tức thay đổi, chín người liên tục lùi lại như trúng một đòn nặng, trong miệng có máu tươi tuôn trào.
Sau khi dừng lại, chín người đều hoảng hốt, bọn họ không ngờ kiếm trận mình liên thủ bố trí cứ thế bị phá vỡ?
Nét mặt những người khác xung quanh cũng rất nặng nề.
Bọn họ không ngờ thực lực của Lý Toại Phong này lại kinh khủng đến thế, một mình đẩy lui chín kiếm tu cảnh giới Khai Đạo.
Khó tin!
Thật ra rất nhiều người quên mất một điều là những người có thể bị Đại Đạo hiện hữu nhốt lại ở đây đều là người mạnh nhất ở mỗi thời đại kỷ nguyên, cũng chỉ có người mạnh nhất mới có tư cách bị nhốt ở đây.
Mà biết bao năm qua, Lý Toại Phong canh giữ ở Nhị Trọng Thiên, từng giao thủ với biết bao cao thủ cao cấp, dưới tình huống đó, một người bình thường sao có thể có thực lực như ông ta được?
Quan trọng nhất là bây giờ thực lực của ông ta đã khôi phục tám chín phần, nếu tu vi của ông ta hoàn toàn khôi phục thì muốn giết những kiếm tu này thật sự dễ như trở bàn tay.
Lý Toại Phong ở phía xa chợt bật cười: “Cửu Kiếm Đạo Thiên à? Thật sự quá yếu”.
Dứt lời, ông ta vung tay áo, hai thanh phi kiếm như hai tia chớp chém ra ngoài.
Tu Pháp dẫn đầu lập tức giận dữ hô lên: “Xuất kiếm”.
Chín người đồng thời sử dụng phi kiếm, nhưng chín phi kiếm kia lại không thể chống lại hai thanh phi kiếm của Lý Toại Phong, cứ thế bị đánh vỡ, uy lực kiếm khí mạnh mẽ còn khiến chín người họ lùi lại mấy vạn trượng.
Áp đảo trực tiếp!
Thấy cảnh này, sắc mặt những người xung quanh đều thay đổi.
Thực lực này đúng là kinh khủng!
Mấy người Tu Pháp cũng hoảng hốt, chênh lệch thực lực thật sự quá xa.
Sau một hồi giao chiến, mấy người họ cũng bắt đầu thấy sợ hãi, một khi sợ hãi, đương nhiên sức chiến đấu cũng sẽ giảm đi một chút.
Sau khi chém lui mấy người Tu Pháp, Lý Toại Phong cũng không tiếp tục ra tay với bọn họ nữa mà chắp ngón tay chỉ về phía tửu quán ở phố Đạo kia. Hai thanh phi kiếm chợt thay đổi hình dáng, biến thành hai tia kiếm quang vạn trượng chém về phía tửu quán.
Thiên Võ Tân trong tửu quán nhìn thấy hai thanh phi kiếm chém tới thì lập tức thay đổi sắc mặt, vội di chuyển đến sau lưng Chiêu Võ Đạo Đế.
Chiêu Võ Đạo Đế bật cười: “Muốn giết ta à?”
Khi hai thanh phi kiếm kia sắp đến gần phố Đạo, thời không đột nhiên nứt ra, sau đó một bàn tay gầy gò màu đỏ thò ra đánh tới một quyền, đánh bay hai thanh phi kiếm kia.
Lý Toại Phong mở lòng bàn tay, hai thanh phi kiếm bị đánh bay trở về trong tay ông ta, trên không trung của phố Đạo có một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra, người đàn ông mặc áo choàng đen như mực, giữa chân mày có một dấu ấn đỏ như máu, quanh người ông ta còn tản ra hơi thở tà ác rất kỳ lạ.
Trong tửu quán, Thiên Võ Tân cất lời: “Tiền bối, vị này là Tứ Thánh Minh Quân sao?”
Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Tứ Thánh Minh Quân không chỉ có một người mà là bốn người, người này là Bắc Thánh Minh Quân, đến từ Minh Hải… Có lẽ cô không biết Minh Hải, nơi đó đã từng cầm cờ chống lại nền văn minh Thiên Hành, trận chiến giữa bọn họ và nền văn minh Thiên Hành năm đó khá là kịch liệt”.