Mà ngoại vệ có tổng cộng chín thống lĩnh, mỗi người đều có thực lực vô cùng cường hãn.
Dù là Nạp Lan Cổ và Diệp Vân thì cũng đều đứng dậy để hành lễ.
Thạch thống lĩnh gật đầu, đi tới vị trí ghế chính, ông ta không ngồi xuống, nhìn mọi người bên dưới nói: “Chúc mừng mọi người nhé”.
Những người có thể vào đây về cơ bản đã được xác nhận, ông ta cũng không giấu giếm nữa, dù sao cũng không có người ngoài.
Nghe thấy Thạch thống lĩnh nói thế, các thiếu niên thiên tài có mặt đều nở nụ cười, tuy so với tổng viện thư viện Quan Huyên, Quan Huyên Vệ còn kém xa, nhưng đối với bọn họ thế này đã là đủ rồi.
Công việc lý tưởng!
Tài nguyên đủ thì ra ngoài sẽ rất có thể diện, cả đời không cần lo lắng, nếu may mắn sau này được vào nội vệ thì đúng là lời to.
Thạch thống lĩnh nhìn mọi người trong điện, cuối cùng ông ta nhìn vào Diệp Vân và Nạp Lan Cổ khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Hai người cũng gật đầu chào lại.
Mặc dù thân phận của Thạch thống lĩnh này kém xe so với nhà hai người, nhưng họ vẫn chưa ngu ngốc tới mức gây thù chuốc oán khắp nơi, vả lại đối phương còn có địa vị cao.
Con cháu thế gia bọn họ có thể phạm lỗi bao nhiêu lần cũng được, nhưng tuyệt đối không được ngu xuẩn.
Thạch thống lĩnh nói: “Trong vòng thi cuối cùng, mọi người đừng giết nhau, hãy nương tay nhé”.
Nạp Lan Cổ cười: “Thạch thống lĩnh yên tâm, chúng ta hiểu mà”.
Chuyện này không thể làm lớn, làm lớn chuyện chẳng ai được lợi gì cả, mà chỉ cần không chết người thì sự việc sẽ không ầm ĩ.
Thạch thống lĩnh không nói gì nữa, đứng dậy rời đi.
Lần này ông ta là quan chủ khảo, đương nhiên không thể ở đây lâu, sở dĩ ông ta đến đây cũng là để kết giao với những công tử này.
Cũng có lợi cho ông ta!
Sau khi Thạch thống lĩnh đi, mấy thiếu niên thiên tài trong điện đều nở nụ cười.
Đúng là không uổng công tạo quan hệ!
Bên ngoài.
Diệp Quân dời mắt, im lặng thật lâu.
Mạng lưới quan hệ!
Diệp Quân khẽ thở dài, mấy năm nay hắn ở ngoài mãi, không có thời gian và tâm tư lo chuyện ở thư viện. Hắn biết sau này chắc chắn thư viện Quan Huyên sẽ gặp rất nhiều vấn đề, nhưng hắn không ngờ những vấn đề này bây giờ đã có.
Hơn nữa còn ở mức độ này!
Lúc này, Phương Ngự bên cạnh hắn lên tiếng: “Dương huynh, sắp đến lượt chúng ta rồi”.
Diệp Quân nhìn phía trước, hàng của họ chỉ còn chục người nữa là đến hắn và Phương Ngự.
Phương Ngự cười bảo: “Dương huynh, chắc đây là lần đầu tiên huynh tham gia cuộc sát hạch này đúng không?”
Diệp Quân gật đầu, cười đáp: “Phải”.
Phương Ngự nói: “Vậy ta giới thiệu cho huynh quy tắc của cuộc sát hạch này nhé”.
Diệp Quân đáp: “Đa tạ”.
Phương Ngự mỉm cười: “Chuyện nhỏ thôi. Thật ra sát hạch này không phức tạp, chỉ có ba vòng. Vòng một là kiểm tra căn cốt, vòng này sa thải rất nhiều. Căn cốt chia từ cấp một đến cấp chín, trên cấp chín là thiên tài, trên thiên tài là yêu nghiệt, trên yêu nghiệt là dị số, trên dị số là biến số… Ở giai đoạn sơ kỳ, chỉ cần thiên tài là qua rồi”.
Diệp Quân hỏi: “Vòng hai thì sao?”
Phương Ngự đáp: “Vòng hai phải chịu uy áp của ý chí võ đạo, qua được một nén hương là qua ải. Vòng này sẽ loại ít nhất 90% số người, bởi vì không chỉ kiểm tra căn cốt mà còn kiểm tra ý chỉ và thực lực thật sự”.
Diệp Quân gật đầu: “Đã rõ. Thế còn vòng ba?”
Phương Ngự trả lời: “Vòng ba là thực chiến, những người còn ở lại sẽ chia thành hai nhóm, sau đó đối chiến, thắng thì được vào”.
Diệp Quân trầm giọng bảo: “Những người được sắp xếp từ trước kia… bọn họ có thể chắc chắn thắng được người khác sao?”
Phương Ngự khẽ mỉm cười: “Nếu thật sự đi được tới bước đó thì sẽ có người tới nói với huynh”.
Diệp Quân sầm mặt: “Nếu không đồng ý thì sao?”
Phương Ngự lắc đầu: “Nếu huynh không cần thể diện thì bọn họ sẽ giúp huynh lên mặt!”
Diệp Quân im lặng, ánh mắt lóe lên.