Tiên tổ di tộc Thái Cổ lắc đầu: “Ta không biết”.
Mọi người đều thấy ngờ vực.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ nhìn mọi người: “Lẽ nào các ngươi không nhìn ta hai người họ đều là gian lận sao?”
Mọi người: “…”
Tiên tổ di tộc Thái Cổ lắc đầu: “Sao ta lại có đám con cháu ngu ngốc như các ngươi vậy chứ…”
Mọi người: “…”
Tiên tổ di tộc Thái Cổ quay đầu lại nhìn hướng Thiên Vực, khẽ nói: “Trận chiến ở cập bậc này không phải là thứ di tộc Thái Cổ chúng ta có thể can thiệp vào… Kể từ giờ phút này, Thái Cổ Kình không còn là tộc trưởng di tộc Thái Cổ nữa, sau này sẽ chọn một tộc trưởng khác, sau này nếu trong tộc còn xuất hiện một tộc trưởng ngu ngốc như vậy mà dám gọi ta lần nữa, ta sẽ tự tay dòng dõi của mình”.
Mọi người: “…”
…
Thiên Vực.
Hành động của tiên tổ di tộc Thái Cổ ngơ ngác, tất cả mọi người, nhất là Vu tộc và Ô tộc, họ cảm thấy xấu hổ.
Rõ ràng là vị tiên tổ di tộc Thái Cổ đó phát hiện ra điều gì nên mới làm như vậy.
Tộc trưởng Ô tộc bỗng nói: “Diệp công tử… Ô tộc ta cũng muốn đi, cậu xem…”
Ông ta không nhìn ra điểm đáng sợ của Diệp Quân và chủ nhân Bút Đại Đạo, nhưng… Ông ta tin tiên tổ di tộc Thái Cổ.
Vị đó là cường giả cảnh giới cấp năm Xúc Chân hàng thật giá thật.
Không nhìn ra cũng không sao…
Biết chép lại bài chứ?
“Sợ cái đếch gì!”
Lúc này tộc trưởng Vũ tộc bỗng cười nhạo: “Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, cho dù lão Thiên Vương có đến thì hôm nay Vũ tộc ta cũng sẽ sát cánh với Đế Quốc, sát cánh cùng chủ nhân Bút Đại Đạo”.
Một người muốn rút lui, một người vẫn đứng đội như cũ!
Tộc trưởng Trụ tộc cười khẩy, vẻ mặt khiêu khích nhìn Diệp Quân.
Ông ta đột nhiên hiểu Diệp Quân ở trước mắt cùng với chủ nhân bút Đại Đạo đó chắc chắn không bình thường nếu không thì tiên tổ di tộc Thái Cổ sẽ không làm như vậy.
Nhưng ông ta cũng hiểu rút lui có nghĩa là gì, tuy rút lui tạm thời an toàn nhưng có thể mất đi phú quý ngập trời.
Dù sao một khi rút lui thì có nghĩa là từ bỏ tất cả.
Hơn nữa, lỡ như Diệp Quân cùng với chủ nhân bút Đại Đạo này không giữ chữ tín, quay lại báo thù thì lúc đó ông ta nói lý lẽ với ai?
Vì vậy ông ta lựa chọn tiếp tục đánh cược!
Vì gia tộc của bản thân đánh cược vận mệnh tương lai của gia tộc!
Chỉ cần thành công gia tộc có thể tiếp tục hưng thịnh chục nghìn năm, con cháu đời sau cũng đều nhớ ông ta thì cũng xem như sống lại kiếp thứ hai, nếu như cược thua... ông ta cũng không có tổn thất gì dù sao bản thể của ông ta cũng không ở đây... Ông ta sợ gì chứ!
Diệp Quân nhìn tiên tổ của Trụ tộc một cái, đối với sự khiêu khích của tiên tổ Trụ tộc, hắn không để ý mà nhìn về phía tộc trưởng Ô tộc, ông ta đã chắp tay: “Diệp công tử, nếu như được phép Ô tộc ta sẽ không quan tâm đến, tất cả người của Ô tộc ta lập tức rút đi, hơn nữa rời khỏi vũ trụ này, vĩnh viễn không quay về.”
Suy nghĩ của ông ta không giống với tộc trưởng Trụ tộc, ông ta nghĩ Diệp Quân này với chủ nhân bút Đại Đạo đều không phải người tầm thường, Trụ tộc kẹp giữa bọn họ nhất định sẽ không có kết cục tốt, rút lui rời khỏi là an toàn nhất.
Diệp Quân nhìn chằm chằm tộc trưởng Ô tộc một lúc, nói: “Được.”
Tộc trưởng Ô tộc chắp tay: “Đa tạ.”
Nói xong, ông ta lại nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Thực lực của các hạ và Diệp công tử phi phàm, cuộc tranh đoạt như này không phải là cuộc tranh đoạt mà Ô tộc ta có thể tham gia, vẫn mong các hạ tha thứ.”
Nói xong, ông ta dẫn theo một đám cường giả của Ô Tộc rời đi.
Nhìn thấy tộc trưởng Ô tộc dẫn đám người rời đi, những cường giả nhà họ Thiên có mặt tại đó lập tức thở phào nhẹ nhõm, bây giờ Ô tộc và di tộc Thái Cổ rời đi chỉ còn lại Đế quốc và Trụ tộc, có gì phải sợ?