Diệp Quân đầy thắc mắc: “Mạnh hơn?”
Cổ Bàn gật đầu: “Là do cô cô của huynh làm…”
Diệp Quân càng nghe càng cảm thấy mờ mịt.
Cổ Bàn kéo hắn đi: “Mặc kệ đi, đừng nghĩ nhiều, huynh đi với ta đi…”
Nói rồi gã kéo Diệp Quân biến mất ở đằng xa.
Trên đường đi, Diệp Quân hơi tò mò: “Cổ huynh, Mật Phật đó là…”
Cổ Bàn nói: “Là cha ta”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao ông ta lại phong ấn huynh?”
Cổ Bàn lạnh nhạt nói: “Sớm muộn gì ta cũng giết ông ta”.
Diệp Quân quay sang nhìn Cổ Bàn, Cổ Bàn nói: “Cha bất nhân, con sẽ giết hắn, huynh nói xem ta nói thế có lý hay không?”
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Chuyện này…”
Cổ Bàn bỗng nói: “Diệp huynh, cha huynh có hiền từ không?”
Diệp Quân vội gật đầu: “Có chứ, rất là hiền từ”.
Cổ Bàn gật đầu: “Vậy huynh có thể tha cho cha huynh”.
Diệp Quân: “…”
Cổ Bàn quay đầu lại nhìn tận cuối vũ trụ, ánh mắt ngày càng lạnh lùng.
Diệp Quân hơi tò mò: “Diệp huynh, tại sao Mật Phật đó…”
Cổ Bàn nói: “Năm đó, ông ấy đã bỏ rơi mẹ ta để theo đuổi Đại Đạo Phật Giáo, một mình mẹ ta nuôi ta khôn lớn, nhưng bà bị bệnh vì làm việc quá sức, cuối cùng mất sớm… Loại người như vậy không xứng làm chồng, làm cha”.
Diệp Quân lặng thinh.
Nếu đối phương như thế thật thì đúng là thế.
Không lâu sau, Diệp Quân và Cổ Bàn đến nơi bản thể của gã bị phong ấn.
Lúc nhìn thấy kiếm khí quen thuộc trong bản thể của Cổ Bàn, Diệp Quân nở nụ cười.
Đúng là cô cô thật!
Hắn cũng hiểu được đại khái nhân quả, lúc Cổ Bàn nói thăm dò, chắc chắn đã chọc tức cô cô của hắn, cho nên cô cô hắn mới ra tay cảnh cáo gã.
Nghĩ đến đây Diệp Quân cảm thấy ấm áp.
Diệp Quân bước tới trước bản thể của Cổ Bàn, hắn xòe lòng bàn tay ra, kiếm khí đó từ từ bay ra ngoài, sau đó vững vàng rơi vào lòng bàn tay hắn.
Nhìn tia kiếm khí trong tay, Diệp Quân khẽ cười, sau đó chủ động buông ra.
Hắn biết cô cô sẽ không cho hắn một tia kiếm khí để bảo vệ, hắn cũng nghĩ là không cần thiết, bây giờ hắn ngày càng ít phụ thuộc vào Tiểu Tháp hay kiếm Thanh Huyên.
Thế nhưng lần này tia kiếm khí đó lại không biến mất.
Thấy thế Diệp Quân hơi khó hiểu, chuyện gì thế nhỉ?
Thấy tia kiếm khí đó không có ý biến mất, Diệp Quân bỗng bật cười, hắn vội cất nó đi.
Có kiếm khí này tức là ít nhất hắn có thể nói “cô cô” ra tay một lần.
Điều này dĩ nhiên là chuyện tốt với hắn.
Ầm!
Đột nhiên có một tiếng nổ ầm ầm cực lớn vang lên.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, lúc này Cổ Bàn đã dung hợp với bản thể, sau khi dung hợp, khí tức của Cổ Bàn bỗng tăng lên rất nhiều.
Thấy thế Diệp Quân bật cười, thực lực hiện tại của Cổ Bàn chắc chắn mạnh hơn trước rất nhiều.