Nét mặt Diệp Quân cũng hơi nặng nề, khí thế này không thua kém cao thủ cảnh giới Diệt Đạo chút nào!
Thấy người phụ nữ, Tịnh An nhất thời sa sầm mặt: “Nhân viên chấp pháp Thiên Hành”.
Người chấp pháp Thiên Hành chậm rãi đi vào điện, bà ta nhìn thẳng về phía Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, bà ta cau mày: “Ngươi là ai”.
Đương nhiên Diệp Quân nghe hiểu lời nói của đối phương, vì lúc trước hắn từng học ngôn ngữ của nền văn minh Thiên Hành cùng với Nhất Niệm.
Diệp Quân vừa định đáp lời thì Tịnh An ở bên cạnh chợt nói: “Hắn ta là tuỳ tùng của Nhất Niệm”.
Tuỳ tùng!
Diệp Quân nhìn thoáng qua Tịnh An, không nói gì.
Người phụ nữ kia nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó lạnh lùng nhìn Nhất Niệm: “Quan chấp hành Nhất Niệm, vì sao lại tự tiện sử dụng lửa thần Thiên Hành?”
Nhất Niệm bình tĩnh đáp: “Vô tình thả sai”.
Người phụ nữ nhất thời nhíu mày, lúc này Tịnh An ở bên cạnh vội vàng đi tới bên cạnh người phụ nữ, cô ta kéo người phụ nữ đi sang một bên, sau đó lấy một chiếc nhẫn không gian màu vàng ra đưa cho bà ta, trong nhẫn không gian màu vàng có khoảng hơn mười nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng.
Nhìn thấy thế, người phụ nữ nheo mắt rồi bình tĩnh nhận lấy, bà ta mỉm cười nói với Nhất Niệm: “Làm việc trong thời gian dài khó tránh khỏi sơ suất, có thể hiểu được”.
Diệp Quân: “…”
Người phụ nữ im lặng một lát rồi nói: “Nhưng chuyện này vẫn khá phức tạp, vì ngươi đã huỷ diệt Ác vũ trụ, vũ trụ này vừa ký hiệp ước hoà bình với chúng ta, xảy ra chuyện như thế tạo thành ảnh hưởng vô cùng tồi tệ, nên là quan chấp hành Nhất Niệm, mời ngươi đi theo ta một chuyến đến điện Chấp Pháp”.
Nhất Niệm gật đầu: “Được”.
Tịnh An đi tới cạnh người phụ nữ mặc áo giáp trắng, sau đó nghiêm túc nói: “Chuyện này có nghiêm trọng không?”
Người phụ nữ trầm giọng đáp: “Khó nói lắm, vì Ác Đạo Minh đã phái người đến thần cảnh Thiên Hành đòi một lời giải thích rồi, nên kết quả cuối cùng là thế nào còn phải xem quyết định của cấp trên nữa”.
Tịnh An im lặng, nét mặt cô ta hơi u ám.
Người phụ nữ nói: “Chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, bà ta chắp ngón tay chỉ về phía trước, mấy tia sáng trắng bao phủ lấy mấy người họ, họ lập tức biến mất ngay sau đó.
…
Không biết đã bao lâu trôi qua, Diệp Quân cảm nhận được trước mắt có một tia sáng trắng xuất hiện, khi mở mắt ra một lần nữa, hắn đã xuất hiện trong một đám mây, cuối tầm mắt của hắn là một thần điện vô cùng nguy nga. Thần điện kia tựa như một toà thành đứng sừng sững trong đám mây, được làm từ đá thạch anh màu trắng bí ẩn, vô cùng chói mắt.
Diệp Quân ngạc nhiên phát hiện linh khí ở đây nồng đậm gấp mấy vạn lần vũ trụ trước đó!
Vĩnh Hằng Mạch! Nơi này có ít nhất mười nghìn Vĩnh Hằng Mạch!
Kinh khủng!
Diệp Quân thật sự hơi kinh ngạc, nền văn minh Thiên Hành này đúng là giàu có!
Người phụ nữ áo giáp trắng đưa ba người đi tới toà đại điện phía xa, sắc mặt Tịnh An hơi nặng nề.
Nét mặt Nhất Niệm lại rất bình tĩnh.
Cả nhóm nhanh chóng đi tới trước đại điện, người phụ nữ quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm: “Đi vào thôi”.
Nhất Niệm gật đầu, sau đó đi vào trong đại điện.
Diệp Quân vừa định đi theo thì người phụ nữ đã chắn trước mặt hắn: “Ngươi không thể đi vào”.
Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”
Người phụ nữ nói: “Các vị trưởng lão cũng không có gọi ngươi”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tịnh An, Tịnh An trầm giọng nói: “Chúng ta đợi ở đây đi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Được”.