Diệp Quân: “Ngươi giúp ta lần này, về sau ta giúp ngươi thoát khỏi nơi đây”.
Giọng nói lại cười khẩy: “Ngươi?"
Diệp Quân vươn tay gọi kiếm Thanh Huyền ra.
Nó đã bị phong ấn, chỉ như một thanh kiếm thường.
Nhưng hắn biết cường giả chỉ cần nhìn là có thể thấy được điểm khác biệt.
Quả nhiên, giọng nói kia im bặt.
Không phải vì bản thân kiếm Thanh Huyền mà là vì người phong ấn nó...
Sức mạnh hoàn toàn vượt khỏi tầm nhận biết của ông ta!
Làm ông ta chấn động vô cùng.
Nhận biết của ông ta là gì?
Nó đã vượt qua khỏi mọi nền văn minh, thậm chí là điểm giao Hư Chân.
Ấy vậy mà lại có thứ nằm ngoài nó.
Chết thật.
Thằng này không đơn giản.
Chẳng trách sao hắn không quỳ, ra là có người chống lưng cho.
Giọng nói hỏi: “Ai phong ấn kiếm này?"
Diệp Quân thản nhiên: “Cha ta dặn không được nói là ông ấy”.
Giọng nói: “???"
Diệp Quân thu kiếm về: “Cho dù ta không nói thì tiền bối chắc cũng nhận ra, ta được người nhà nuôi thả, đưa đến đây để rèn luyện. Cha ta phong ấn kiếm lại để ta phải dựa vào chính bản thân, dặn ta phải kết bạn nhiều lên.... Ông hiểu mà ha”.
"...”
Giọng nói im lặng một hồi rồi hỏi: “Là cha ngươi thật chứ?"
Diệp Quân gọi huyết mạch Phong Ma ra.
Giọng nói tiếp tục nghi ngờ: “Cha ngươi nếu mạnh đến vậy thì sao ngươi yếu thế?"
Diệp Quân: “Chứ không thì làm sao ông ấy là cha ta được, ngược lại thì ta đã là cha ông ấy rồi”.
Giọng nói: “...”
Tiểu Tháp: “...”
Một hồi sau, giọng nói lên tiếng: “Ta đã biết ngươi là người bất phàm, trước kia bắt ngươi quỳ xuống là để thử ngươi thôi. Đúng là khác với phàm nhân, ta rất thích, ta sẽ làm bạn với ngươi”.
Tiểu Tháp cảm thán: “Cuộc đời này thực tế vãi”.
Diệp Quân mặc kệ nó: “Tiền bối xưng hô thế nào?"
Giọng nói đáp: “Tông Tín. Có người gọi ta là Vua Sơ Khai”.
Diệp Quân lặp lại: “Vua Sơ Khai?"
Tông Tín: “Ừ, nhưng cũng là chuyện quá khứ rồi”.
Diệp Quân: “Làm sao tiền bối lại ở nơi này?"
Tông Tín im lặng một hồi rồi thở dài: “Tạo nghiệt”.
Diệp Quân: “...”
Tông Tín: “Đều do tham lam, muốn càng nhiều sức mạnh...”
Diệp Quân: “Nghĩa là sao?"
Tông Tín: “Khi muốn có sức mạnh không thuộc về mình, chúng ta vô tình trở thành nô lệ của nó”.
Diệp Quân: “Ý chí của Thần?"