Chuyện của khu dân nghèo tất nhiên bọn họ biết, mà vấn đề ở nơi đó họ luôn chọn cách là làm như không thấy, bởi vì muốn xử lý vấn đề ở nơi đó thì cần phải tiêu hao một khoảng tài chính rất lớn.
Hơn nữa cho dù có tiêu một đống lớn để sắp xếp cho họ thì tiếp theo sẽ thế nào?
Những người bình thường đó sau này phải lầm gì cho họ nữa?
Đó không phải là vấn đề dùng tiền có thể giải quyết được, với bọn họ mà nói, sức mạnh tín ngưỡng của những người bình thường này thật sự là quá yếu, không có bao nhiêu giá trị...
Chuyện phải ra sức quá nhiều mà không gặt được kết quả to lớn gì, nên chẳng ai muốn làm.
Mà bây giờ hiển linh hiển linh ở chỗ đó... Lẽ nào thật sự là do Thần Minh bất mãn với bọn họ nên mới hiển linh?
Nghĩ đến đấy, tâm trạng mọi người bỗng trở nên nặng nề.
Sở dĩ Bọn họ cảm thấy có thể đúng là Thần Minh hiển linh, bởi vì thần vật cỡ này thật sự quá mức nghịch thiên.
Nếu như có người bày mưu... Người có năng lực tạo ra được thứ này thì còn cần gì bày mưu nữa? Cứ phẩy tay tiêu diệt bọn họ cho xong.
Vì vậy chuyện này vô cùng có khả năng là Thần Minh hiển linh.
Mục chủ thần đột nhiên nói: "Nếu thật sự là thần linh hi vọng chúng ta giải quyết vấn đề nơi đó thì tại sao không dứt khoát liên hệ với Thần Điện Chủ, mà lại..."
"Bất mãn!"
Chủ Thần thứ hai suy đoán: "Có lẽ không phải là bất mãn, bởi nếu họ không thích thì đã không xuất hiện công khai rầm rộ như vậy rồi".
Các Chủ Thần im lặng.
Nếu bọn họ muốn làm chuyện gì đó, theo quy trình bình thường thì nhất định phải thông báo cho người chủ sự thấp hơn một bậc trước, nếu bọn họ trực tiếp bỏ qua người trung gian này, thẳng tay thông báo đến cho tầng dưới cùng thì không thể nghi ngờ gì nữa, bọn họ thấy bất mãn với người trung gian đó.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của các Chủ Thần lại càng thêm nặng nề.
Thường Vụ Chủ Thần đột nhiên nói: "Nếu nơi đó xuất hiện Thần Minh hiển linh, vậy cũng có nghĩa là chúng ta không thể mắt điếc tai ngơ như trước nữa, phải ra tay xử lý".
Nói rồi, ông ta nhìn một Chủ Thần ở bên phải: "Lão Thất, ông chưởng quản tài chính, nếu giải quyết chuyện ở nơi đó thì cần bao nhiêu Chân Linh Tinh?"
Chủ Thần thứ bảy im lặng một lúc rồi đáp: "Nơi đó có ba mươi bảy triệu dân gặp nạn, tính toán sơ bộ thì muốn giải quyết chuyện ăn mặc ở, đai lại của bọn họ cần ít nhất chừng một tỷ Chân Linh Tinh, đó chỉ là bước đầu thôi, sau này còn phát sinh tiền chu cấp đời sống cho bọn họ, là một khoảng khổng lồ không có điểm dứt..."
Nghe thế, các Chủ Thần đều trầm mặc.
Vậy thì ít nhất phải là hai tỷ Chân Linh Tinh... Mà số tiền đó đối với Chúng Thần Điện hiện nay là một con số rất lớn.
Chủ Thần thứ bảy nói tiếp: "Nếu như chúng ta tiêu hết tiền vào nơi đây thì sẽ dẫn đến một vấn đề khác, cường giả Thần Cảnh tương lai của chúng ta sẽ ít hơn những Chúng Thần Điện khác rất nhiều, một nghìn năm tới, thực lực của chúng ta sẽ bị bỏ xa, đến lúc đó chúng ta có thể sẽ bị thôn tính... Không chỉ thế mà khu dân nghèo đó như một cái động không đáy, hai tỷ không thể lấp kín được..."
Các Chủ Thần đều im lặng, tâm trạng phức tạp.
Một khi thực lực của Nam Chúng Thần Điện thấp hơn các Chúng Thần Điện lớn khác thì họ sẽ bị thôn tính, mặc dù mọi người đều tín ngưỡng ý chí Thần Minh, nhưng sự thật lại làm theo ý mình, hơn nữa cạnh tranh nội bộ cũng vô cùng tàn khốc.
Chủ Thần thứ bảy do dự một lúc rồi nói: "Nếu không thì... cứ để bách tính đó khổ tiếp đi?"
Các Chủ Thần đồng loạt đưa mắt nhìn Chủ Thần thứ bảy, Chủ Thần thứ bảy lạnh mặt nói: "Các người đừng nhìn ta như vậy, đây là chuyện không có cách nào khác, vừa muốn vừa ý bề trên, vừa muốn chăm non bề dưới, rõ ràng là khó cả đôi đường, thật ra ta cũng muốn làm khó bên trên, nhưng vấn đề là thực lực không cho phép!"
Làm khó bên trên?