Nói đến đây, trong mắt cô ta nhất thời lộ vẻ lo lắng.
Diệp Quân nói: “Thượng Thần Thiên Vân và quan chấp hành đứng đầu ư?”
Hắn không hiểu gì về quan chức và cao thủ của nền văn minh Thiên Hành này cả.
Nhất Niệm gật đầu, giới thiệu: “Ở nền văn minh Thiên Hành chúng ta có năm cao thủ tối cao, bọn họ có thực lực mạnh nhất cũng chính là Mãn Cảnh, đầu tiên là Thiên Hành Chủ, tiếp theo là quan chấp hành đứng đầu, sau đó là hai vị Thượng Thần và một vị quan Thiên Ẩn…”
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Nhất Niệm, Diệp Quân nhẹ giọng an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ xây dựng lại cơ thể trước, chuyện tiếp theo cứ để ta xử lý”.
Nhất Niệm nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười nói: “Tin tưởng ta”.
Nhất Niệm gật đầu: “Được”.
Sau khi Nhất Niệm bắt đầu xây dựng lại thân thể, Diệp Quân đi tới một vùng đám mây, lúc này Ngao Thiên Thiên đang ngồi xếp bằng ở sâu trong đám mây.
Lúc trước hắn không nhờ Ngao Thiên Thiên ra ngoài giúp đỡ là vì Ngao Thiên Thiên đã đến thời khắc mấu chốt sắp đột phá rồi.
Nếu dung hợp với Ngao Thiên Thiên, kiếm kỹ của hắn còn có thể mạnh hơn nữa.
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, dù bây giờ hắn ở cảnh giới Khai Đạo, nhưng lại khai sát đạo, nói cách khác khi huyết mạch phong ma được kích hoạt, hắn mới có thể xem là cảnh giới Khai Đạo chân chính. Không chỉ thế mà khi hoàn toàn tiến vào trạng thái phong ma, thần tính của hắn mới có thể đạt đến hoàn mỹ.
Nói một cách đơn giản thì bây giờ huyết mạch phong ma là mấu chốt quyết định thực lực của hắn.
Thuần tuý!
Diệp Quân đột nhiên mở mắt, lúc trước hắn vẫn luôn theo đuổi sự thuần tuý của kiếm đạo, sâu trong lòng hắn vẫn cho rằng huyết mạch phong ma và kiếm Thanh Huyên đều là vật ngoài thân. Vì thế rất nhiều lúc hắn còn hơi bài xích huyết mạch phong ma và kiếm Thanh Huyên. Khi luận bàn với Thượng Thần qua các thời kỳ trong truyền thừa Thượng Thần kia, hắn cũng không sử dụng kiếm Thanh Huyên và huyết mạch phong ma.
Mà sau khi ra ngoài, thật sự kiếm đạo của hắn đã thuần tuý hơn trước kia nhiều, mà vào thời điểm liên quan đến tính mạng, đương nhiên hắn sẽ quyết đoán sử dụng kiếm Thanh Huyên và huyết mạch phong ma. Đến lúc sử dụng hắn mới phát hiện thực lực tổng thể của hắn được tăng lên rất nhiều.
Chủ yếu là ở huyết mạch phong ma, dưới loại sát niệm đó, hắn lại dùng huyết mạch phong ma để khai sát đạo.
Nói cách khác thời điểm hoàn toàn tiến vào trạng thái phong ma là lúc huyết mạch phong ma của hắn thuần tuý nhất.
Huyết mạch thuần tuý!
Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Quân lộ vẻ phức tạp, hắn không ngờ kiếm đạo còn chưa hoàn toàn thuần tuý mà huyết mạch đã thuần tuý trước.
Diệp Quân cúi đầu nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay mình, huyết mạch có thể thuần tuý, nhưng kiếm Thanh Huyên này chắc chắn không thể thuần tuý được nữa. Kiếm Thanh Huyên là vật ngoài thân, đây là một chuyện quá rõ ràng, dù sao nó cũng không phải bội kiếm của hắn, thanh kiếm này không có giới hạn, người khác sử dụng nó vẫn sẽ mạnh như thường.
Có điều hắn biết rõ khi đối mặt với cao thủ cao hơn mình vô số cảnh giới, nếu không sử dụng thanh kiếm này thì hắn sẽ chết chắc.
Diệp Quân không xoắn xuýt vấn đề này nữa, còn sống là quan trọng nhất, bây giờ nghĩ đến những chuyện này rõ là ngu xuẩn.
Diệp Quân lại lấy hộp truyền thừa Nhất Niệm đưa cho hắn ra, sau đó tiến vào bên trong.
Lúc trước hắn còn chưa hoàn thành truyền thừa, ra ngoài sớm đương nhiên là để cứu Nhất Niệm.
Bây giờ hắn phải kế thừa tất cả truyền thừa!
Thượng Thần qua các thế hệ!
Điện nội các.
Sắc mặt Mục Tướng vô cùng u ám; “Diệp Quân kia biết mất rồi, Thượng Thần Thiên Huyên cũng không thể tìm ra hắn”.
Nhị điện chủ Khâu Bạch Y ở bên cạnh chợt nói: “Có một loại khả năng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất hay không?”
Mục Tướng đứng phắt dậy.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Mục Tướng híp mắt: “Hải vực Thiên Hành”.
Khâu Bạch Y khẽ gật đầu: “Diệp công tử này cực kỳ thông minh, hắn sẽ nghĩ chúng ta chắc chắn không ngờ rằng hắn sẽ đến nơi đó nên bây giờ chắc là hắn vẫn đang ở hải vực Thiên Hành”.