Thế nên thím Khương và Chúc Đào tiết kiệm đến mức khiến người khác căm phẫn, hơn nữa còn không dám nghỉ ngày nào.
Nhưng có thể thấy họ rất vui.
Với đa số các phụ huynh, con gái có bản lĩnh thì dù họ có chịu khổ thế nào cũng không sao.
Lúc này Chúc Đào bỗng đến bên cạnh Diệp Quân, gã lau mồ hôi trên mặt, nhếch môi cười nói: “Diệp đệ, chịu được không?”
Diệp Quân cười nói: “Vẫn ổn”.
Dù sao hắn cũng là người từng tu luyện, về phương diện tiêu hao sức lực này thì không thành vấn đề.
Chúc Đào gật đầu: “Được, cố gắng làm nhé”.
Nói rồi gã xoay người tiếp tục làm việc.
Diệp Quân khẽ cười, cũng bắt đầu đào tiếp.
Lúc trời sắp tối, Diệp Quân đào được năm viên quặng cao cấp và hơn sáu mươi viên quặng bình thường.
Lúc kết thúc công việc, Chúc Đào đi đến, gã nhìn số quặng của Diệp Quân cười nói: “Được đấy”.
Diệp Quân cười nói: “Hơi ít”.
Chúc Đào lắc đầu: “Lần đầu làm mà được thế mà ổn lắm rồi. Sau này quen dần rồi thì có thể đào được nhiều hơn”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Khi rời khỏi khu vực khai thác, Diệp Quân nộp một viên quặng cao cấp và sáu quặng kém chất lượng, Diệp Quân rất không hài lòng với việc này vì theo quy định, hắn chỉ nên giao một nửa số quặng cao cấp, nhưng quy định của đối phương là không đủ mười viên cao cấp thì sẽ bị tính phí theo mười viên quặng trở lên.
Hắn rất đau lòng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Sau khi trở về căn nhà đá, Diệp Quân đưa toàn bộ quặng mình đào được cho Chúc Đào và thím Khương, nhưng Chúc Đào lại không chịu nhận, cuối cùng Diệp Quân không còn cách nào khác đành phải bỏ toàn bộ quặng vào căn nhà đá.
Cứ thế Diệp Quân liên tục đi theo vợ chồng Chúc Đào đào thêm mười ngày, hắn khá may mắn, tìm thấy rất nhiều quặng cực phẩm, cuối cùng được Chúc Đào giúp đỡ, hắn đổi được ba viên linh tinh.
Hắn cũng định rời khỏi nơi này để đến thành An Nam đó, hắn muốn tìm hiểu về Đại Lục bị vứt bỏ này nhiều hơn.
Vì thế hắn còn đặc biệt hỏi Chúc Đào làm sao mới có thể đến thành An Nam, câu trả lời của Chúc Đào là muốn thành An Nam, chỉ cần hai cách, một là đi cùng đoàn xe của ông chủ xe quặng, hai là đợi con gái họ về rồi đi cùng.
Không còn cách nào khác, Diệp Quân chỉ đành đợi.
Mấy ngày sau, vợ chồng Chúc Đào không đi đào quặng, sáng sớm đã thức dậy, sau đó đeo một bao đồ lớn đi ra ngoài.
Trước khi đi, Chúc Đào gọi Diệp Quân đến.
Trong lúc trò chuyện, Diệp Quân được biết con gái của họ - Chúc Hạnh Nhiễm đã về, họ định gửi cho cô ta những thứ đã chuẩn bị và học phí.
Lúc Diệp Quân hỏi tại sao Chúc Hạnh Nhiễm không về nhà thì hai người đều im lặng.
Diệp Quân đi theo hai người khoảng chừng hơn ba mươi dặm thì đến một con phố lớn, cách đó một trăm trượng có một cô gái, Chúc Đào và thím Khương bắt đầu vẫy tay, hơn nữa bước đi nhanh hơn.
Diệp Quân cũng bước đi nhanh theo.
Chẳng mấy chốc bóng dáng cô gái ở phía xa đó ngày càng rõ hơn.
Lúc này Diệp Quân cũng nhìn rõ đối phương, cô gái mặc một chiếc váy xanh nhạt, đôi mày liễu, thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn.
Chúc Hạnh Nhiễm!
Tay phải cô gái còn cầm một thanh kiếm dài có vỏ.
Vợ chồng Chúc Đào chạy thẳng đến trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, cả hai người đều rất vui mừng, thím Khương kéo tay Chúc Hạnh Nhiễm hỏi han đủ thứ, lúc này thím Khương không dữ dằn nữa mà dịu dàng nhỏ nhẹ, sợ khiến cô gái trước mặt sợ.
So với sự nhiệt tình của hai vợ chồng Chúc Đào, Chúc Hạnh Nhiễm từ lúc đầu đã tỏ vẻ rất lạnh nhạt, vẻ mặt cũng không thay đổi gì nhiều.
Một lúc sau, Chúc Hạnh Nhiễm bỗng vươn tay ra.
Thím Khương để ý thấy, vội đưa một cái bọc vào trong tay Chúc Hạnh Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, học phí đều ở đây…”
Nói đến đây thím Khương do dự một chốc, sau đó lại nói: “Còn thiếu mười hai linh tinh…”
Nghe nói thế, sắc mặt Chúc Hạnh Nhiễm trở nên lạnh lùng.
Thím Khương vội nói: “Con yên tâm, tháng sau cha mẹ có thể gom đủ, nhất định có thể…”
Chúc Hạnh Nhiễm cất cái bọc đi, không nói lời nào xoay người rời đi.
Thím Khương vội kéo Chúc Hạnh Nhiễm lại: “Tiểu Nhiễm, ở đây có một ít đồ ăn…”
Chúc Hạnh Nhiễm lạnh nhạt nói: “Con không cần”.