Diệp Trúc Tân lắc đầu: “Không cần, người này đến bánh bao mà cũng cướp, chắc hẳn đã không còn đường lui. Lúc trước ta thấy hắn không có tu vi, bây giờ đuổi hắn đi là dồn hắn vào đường cùng, để hắn ở lại đi”.
A Ông nói: “Lai lịch của hắn…”
Diệp Trúc Tân bảo: “Không có ác ý và tâm xấu xa là được”.
A Ông gật đầu: “Rõ”.
Nói xong ông ta lui đi.
Sau khi ổn định cuộc sống ở nhà họ Diệp, Diệp Quân bắt đầu tu luyện, hắn không sử dụng Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, bởi vì tu luyện công pháp này chắc chắn sẽ rước tới vô số phiền toái, bởi vậy hắn lựa chọn một bộ công pháp tu luyện đơn giản, là kiểu cơ bản nhất nhưng hiệu quả rất chậm, mà hắn còn không có linh tinh.
Nhưng đối với hắn, những điều này đều không quan trọng, dù sao hắn vẫn còn ký ức của kiếp trước.
Bây giờ tuy tu vi, cảnh giới kiếm đạo và sức mạnh huyết mạch của hắn đều bị phong ấn, nhưng ý chí chiến đấu của hắn vẫn còn, người bình thường thật sự không phải đối thủ của hắn.
Cứ thế, ban ngày Diệp Quân làm việc, tối đến âm thầm tu luyện, mà hắn không tiến bộ nhanh, bởi vì mỗi cảnh giới hắn đều nghiêm túc tu luyện.
Ban đầu khi ở nhà họ Diệp, cảnh giới tăng lên quá nhanh dẫn đến nhiều điều bất lợi, mà bây giờ hắn vừa mới có cơ hội làm lại lần nữa.
Không mong nhanh, nhưng mong ổn định!
Chớp mắt một tháng đã trôi qua, hôm nay là ngày trả lương.
Diệp Quân nhận được mười viên linh tinh, nhìn mười viên linh tinh trong tay, hắn không khỏi bật cười.
Mười viên linh tinh!
Trước đó, trong nhẫn không gian của hắn có vô số vật phẩm vĩnh hằng, vật phẩm tạo hóa, hắn còn chẳng thèm nhìn thứ thuộc hàng linh tinh.
Nhưng lúc này, hắn lại cực kỳ hưng phấn.
Đây là số tiền hắn kiếm được sau khi quét dọn cả tháng.
Diệp Quân cười lớn, xin nghỉ một buổi chiều rồi rời khỏi nhà họ Diệp, đi mua sắm một vòng trong thành…
Buổi tối, Diệp Quân đến ngôi miếu đổ nát trước đó.
Cô bé đang ở trong miếu, nương theo ánh sáng yếu ớt đọc sách.
Khi thấy Diệp Quân tới, cô bé giật mình ngỡ ngàng.
Diệp Quân mỉm cười, ôm một cái túi lớn đi đến trước mặt cô bé, hắn mở túi ra, bên trong có nguyên một con cừu nướng, ngoài ra còn rất nhiều món ăn kèm khác.
Cô bé nhìn Diệp Quân với vẻ nghi hoặc, Diệp Quân cười nói: “Mời muội ăn đấy”.
Nhưng cô bé không vui mà lại tức giận, cô đấm vào vai Diệp Quân: “Ngươi là đồ phá gia chỉ tử, phá gia chi tử…”
Diệp Quân ngớ người.
Cô bé giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Ngươi có biết thứ này có thể đổi được bao nhiêu bánh bao không? Ngươi biết không hả? Ngươi… Đi, chúng ta trả lại…”
Nói rồi cô bé nhanh chóng gói con cừu nướng lại, kéo Diệp Quân đòi đem đi trả.
Diệp Quân do dự một chút, sau đó nói: “Cừu đã nướng chín rồi, không trả được đâu”.
Nghe vậy cô bé ngồi phịch xuống đất, tức giận vô cùng.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Muội thử đi, ngon lắm”.
Nói rồi hắn mở gói giấy ra, xé một chiếc đùi cừu đưa cho cô bé.
Cô bé hai tay ôm sách, không nói gì.
Diệp Quân nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao thế?”
Cô bé lắc đầu: “Ta không xứng ăn thứ ngon như này”.
Nói rồi cô bé cúi đầu xuống.
Diệp Quân ngẩn ra, sau đó chóp mũi hơi cay, hắn mỉm cười, dịu dàng bảo: “Muội không ăn thì ta cũng không ăn”.
Cô bé nhìn hắn, thấp giọng bảo: “Ngươi không nên lãng phí như vậy”.
Diệp Quân gật đầu: “Lần sau sẽ không như vậy nữa”.
Cô bé do dự một chút, sau đó cầm lấy đùi cừu, cắn một miếng, rất nhanh, cô bé chớp mắt, lại cắn thêm một miếng nữa...
Thấy Diệp Quân nhìn mình, cô bé bỗng chốc đỏ mặt, Diệp Quân vội rời mắt sau đó cũng xé một miếng thịt cừu bắt đầu ăn.
Cô bé bắt đầu ăn nhanh hơn, hiển nhiên là chưa từng được ăn món này bao giờ.
Một lúc sau, cô bé đột ngột dừng lại.
Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”