Nghĩa là tộc Thiên Long sẽ phát triển vượt trội trong tương lai...
Hiện giờ gần như không có thế lực nào trong thư viện Quan Huyên có được Tổ Mạch.
Không phải Tần Quan ích kỷ mà vì Tổ Mạch là Thần vật, Tiên Bảo Các cũng không có bao nhiêu, không thể trang bị cho mỗi thế lực một cái được. Vũ trụ Quan Huyên hiện nay đang chiêu mộ rất nhiều thế lực, nếu phân phối tài nguyên không đều thì sẽ dẫn đến nội loạn.
Vì vậy Tổ Mạch đã trở thành vật hi hữu, cho dù là với thư viện hay Tiên Bảo Các.
Ngoại lệ duy nhất chỉ có Diệp Quân.
Từ trước đến nay, Tổ Mạch vẫn luôn nằm trong tay hắn.
Ngao Thịnh chầm chậm đứng dậy, chần chừ nói: “Tiểu Quân à, vật này quá quý giá...”
Diệp Quân chỉ cười đáp: “Là lòng thành của con, nhạc phụ nhận đi ạ”.
Ngao Thịnh nhìn Ngao Thiên Thiên, thấy con gái khẽ gật đầu.
Thế là ông ấy không chấp nhất nữa mà cất nhẫn vào.
Ánh mắt các vị rồng khác nhìn Diệp Quân cũng hiền từ hơn rất nhiều.
Đồng thời cũng cảm thấy lạnh sống lưng, bởi vì năm xưa họ đã từng truy sát Diệp Quân. Nếu không có Ngao Thiên Thiên tự mình đứng ra hóa thù thành bạn cùng hắn, e rằng hôm nay tộc Thiên Long đã không còn trên cõi đời.
Nghĩ vậy, các trưởng lão đồng loạt nhìn Ngao Thiên Thiên, cảm thấy cô gái này chính là phúc tinh của cả tộc.
Ngao Thiên Thiên hiện nay đã được xác định là Tộc trưởng kế nhiệm, uy danh đã vượt xa Ngao Thịnh, chỉ cần muốn là có thể trở thành Tộc trưởng được cả tộc ủng hộ.
Bỗng nhiên có âm thanh ồn ã truyền vào từ ngoài điện.
Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên nhìn ra, thấy có vô số nam nữ thanh niên tộc Thiên Long đang tò mò ló đầu vào trong điện.
Con số lên đến mấy nghìn người, còn có xu hướng gia tăng.
Diệp Quân kinh ngạc: “Họ là...”
Ngao Thịnh mỉm cười: “Đến gặp Thiếu chủ và Thiên Thiên đấy”.
Diệp Quân mang theo thân phận vô cùng bí ẩn trong thư viện Quan Huyên, bởi vì hắn hầu như luôn ở bên ngoài, ít khi trở về nên gần như không ai nhận ra, nhưng đâu đâu cũng có giai thoại về hắn.
Người từng khai chiến với Chân vũ trụ, chinh chiến Tuế Nguyệt trường hà...
Hắn chính là thần tượng của giới trẻ tộc Thiên Long ngày nay!
Địa vị của Ngao Thiên Thiên trong tộc cũng cao đến đáng sợ, bởi vì Diệp Quân chinh chiến nơi nào cũng sẽ có hình bóng cô ấy. Uy vọng của Ngao Thiên Thiên không chỉ vượt qua Ngao Thịnh mà còn hơn xa các Tộc trưởng tiền nhiệm, thậm chí là tổ tiên trong tộc.
Biết được bọn họ trở lại, thế hệ trẻ tộc Thiên Long cũng vội vàng chạy đến.
Nếu không có một trưởng lão ngăn lại, e rằng họ đã bổ nhào vào điện.
Các thiếu niên bên ngoài nhìn thấy Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên thì phấn khích tột độ, một cô bé trong đó hưng phấn vẫy tay loạn xạ: “Thiên Thiên tỷ!"
Ngao Thiên Thiên nhìn thấy thì mỉm cười nói: “Là Dư An”.
Cô ấy đứng lên, nhưng mới đi được vài bước đã quay lại, đưa tay ra với Diệp Quân.
Hắn bật cười, nắm lấy tay cô đứng dậy, cùng Ngao Thiên Thiên bước ra.
Ngao Thịnh và những người khác nhanh chóng đi theo.
Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên vừa ra khỏi cửa điện, tiếng hoan hô đã bùng lên.
Ngao Thiên Thiên dẫn Diệp Quân đi đến trước thiếu nữ ban nãy. Đó là một cô bé tầm mười lăm mười sáu, mặc váy hoa nhí với dung mạo tuyệt trần.
Cô bé hưng phấn gọi: “Thiên Thiên tỷ!"
Ngao Thiên Thiên vươn tay xoa đầu cô bé: “Dư An, lâu rồi không gặp”.