Người Diệp Quân hơi run rẩy, sau đó trên người hắn đã có một lớp áo giáp mỏng bao phủ, áo giáp này được làm từ những lớp vảy không biết tên, chất áo không cứng, rất mềm mại, như hoà làm một với cơ thể, cực kỳ dễ chịu.
Diệp Quân động tâm niệm, kiếm Thuỷ Mặc bay ra, sau đó chém thẳng về phía trước ngực hắn.
Xoẹt!
Một tia lửa bắn ra, kiếm Thuỷ Mặc bị chấn động bay đi.
Diệp Quân cúi đầu nhìn xuống trước ngực, thậm chí một vết chém cũng không có.
Lúc này Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Áo giáp tên kia đưa cho hắn thật sự là một chiến giáp cực phẩm.
Nhưng sau đó nghĩ đến ba ơn tình, hắn thấy hơi đau đầu.
Lúc này cách đó không xa có một cô gái đi tới, khi nhìn thấy người đều, Diệp Quân lập tức sửng sốt.
Người đến không phải ai khác mà chính là Chu Phạn.
Diệp Quân: “…”
…
Ở một nơi khác.
Trăn Tuyết đuổi theo Lệ Hàn, cô ta chần chừ một lúc mới nói: “Thiếu chủ, ngài đưa giáp Hàn Lân cho hắn rồi à?”
Lệ Hàn gật đầu: “Ừm”.
Trăn Tuyết hơi khó hiểu: “Vì sao?”
Lệ Hàn hỏi ngược lại: “Vì sao không thể tặng?”
Trăn Tuyết nhìn Lệ Hàn: “Thiếu chủ, khi nãy ngài gọi hắn ta là Diệp huynh… Thiếu chủ, ngài là Thiếu chủ của Lệ tộc, còn là Tộc trưởng tương lai của Lệ tộc, sao lại dễ dàng xưng huynh gọi đệ với người khác như thế? Làm vậy chẳng phải là hạ thấp thân phận sao…”
“Hả?”
Lệ Hàn đột nhiên dừng lại, hắn ta quay đầu nhìn Trăn Tuyết bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trăn Tuyết hơi hoảng hốt, vội nói: “Ta không có ý gì khác, chỉ hơi tò mò thôi”.
Lệ Hàn bình tĩnh nói: “Cô hiểu tính ta, ta kết bạn với người khác chưa từng để ý thân phận lai lịch của đối phương, chỉ chú trọng nhân phẩm, nhân phẩm của Diệp huynh này rất tốt…”
Nói đến đây, hắn ta đột nhiên che ngực mình.
Trăn Tuyết hoảng hốt: “Thiếu chủ?”
Lệ Hàn nói: “Lời này hơi trái với lương tâm, bị cắn rứt lương tâm”.
Trăn Tuyết: “…”
Chu Phạn đi đến trước mặt Diệp Quân, cô ta nhìn thẳng vào hắn, không nói gì.
Diệp Quân bị cô ta nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, đang định cất lời thì Chu Phạn đã xoay người rời đi.
Diệp Quân thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng bắt lấy tay Chu Phạn.
Chu Phạn dừng bước, bình tĩnh nói: “Diệp công tử, xin tự trọng”.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, sau đó nói: “Chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi”.