Tiểu Tháp đột nhiên nổi giận nói: “Huyết mạch phong ma, mau ngăn hắn lại, trong thời không này đều là người thân của hắn, nếu hắn giết bọn họ, đến khi hắn tỉnh lại, hắn có thể tha thứ cho ngươi sao?”
Trong nháy mắt im lặng, rất nhanh, sát ý và lệ khí của Diệp Quân dần tan biến.
Thấy cảnh này, Tiểu Tháp thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Diệp Quân giết người ở đây, vậy chẳng phải là chuyện vớ vẩn sao?
Khi huyết mạch phong ma bình tĩnh lại, Diệp Quân lập tức trở nên tỉnh táo.
Nghĩ tới trạng thái lúc trước của mình, Diệp Quân cũng đổ mồ hôi lạnh, cảm giác vừa rồi như muốn hủy diệt hết thảy!
Thật sự phá hủy tất cả mọi thứ!
Cũng may huyết mạch phong ma chủ động giúp hắn tỉnh lại, nếu không, hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng được.
Diệp Quân hít sâu một hơi, vẻ mặt hưng phấn, vì trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm thấy uy lực huyết mạch phong ma của mình đã tăng lên hơn năm lần!
Năm lần!
Đó là khái niệm như thế nào chứ?
Có thể nói, bây giờ hắn chỉ dựa vào sức mạnh huyết mạch đã có thể tùy ý giết những cường giả ở cảnh giới Đạo Cực rồi.
Dĩ nhiên, hắn cũng không vì vậy mà vui vẻ, vì kẻ địch của hắn không phải những tên cỏn con đó, mà là Phạn Chiêu Đế, người phụ nữ này bây giờ đã đạt cảnh giới Tế Chúng Sinh, hơn nữa, thật ra thực lực thật sự của cô ta bây giờ vẫn còn là một ẩn số.
Vẫn còn chưa đủ mạnh!
Diệp Quân từ từ siết chặt hai tay, chỉ cần người phụ nữ này ở đây, bất kể hắn có mạnh đến cỡ nào cũng sẽ cảm thấy mình chưa đủ mạnh, vẫn chưa đủ cố gắng!
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Có phải ngươi đã quên huyết mạch phàm nhân của ngươi rồi không?”
Diệp Quân lắc đầu, cười một tiếng: “Sao có thể chứ?”
Hắn xòe lòng bàn tay ra, sức mạnh huyết mạch phàm nhân xuất hiện trong tay hắn, sức mạnh huyết mạch này đến bây giờ vẫn chưa thật sự viên mãn.
Hắn cũng đã tu luyện lại hai lần, ban đầu hắn cũng cho rằng sau khi bắt đầu lại, mình có thể chính thức Nhập Phàm, nhưng không phải như vậy.
Huyết mạch phong ma có thể tăng lên nhờ giết chóc, nhưng huyết mạch phàm nhân lại không giống như vậy, mà huyết mạch phàm nhân này phải làm thế nào mới có thể đủ đại viên mãn, hắn cũng không biết.
Gặp khó khăn rồi!
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Sau này phải hỏi cô cô mới được.”
Ngay tại lúc này, một lão già đột nhiên đi tới, Diệp Quân quay đầu nhìn, thấy người tới, hắn hơi ngẩn người ra.
Người tới chính là Khu Cơ chủ giáo.
Khu Cơ chủ giáo tới trước mặt Diệp Quân, hành lễ: “Thánh Tử, lúc trước ta đã đắc tội vài lần, xin thánh tử đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân, tuyệt đối đừng để bụng.”
Trong khoảng thời gian tới, mọi người trong toàn bộ Thánh Đường đều vui vẻ, chỉ có mình ông ta là buồn.
Tại sao ư?
Vì chỉ có ông ta đắc tội Diệp Quân.
Mỗi lần nghĩ tới, ông ta lại hận không thể vả miệng mình vài cái, ban đầu tại sao cứ nhất định phải là ông ta làm ra chuyện này chứ?
Nhìn Chu Lăng chủ giáo và Đại chủ giáo người ta thông minh như vậy? Nhất là Đại chủ giáo kia, khi chuyện còn chưa sáng tỏ, người ta tuyệt đối không chia bè chia phái.
Bản thân mọi người cũng chưa có xung đột lợi ích, nhưng đầu óc mình lại bốc đồng, cứ phải ra ngoài châm chọc người ta vài cái, bây giờ thì hay rồi, mọi người đều có thể tiến vào bên trong Tiểu Tháp tu luyện, học hỏi, chỉ có ông ta là không được.
Đây chính là tự làm tự chịu!
Diệp Quân nhìn Khu Cơ chủ giáo nói xin lỗi trước mặt mình, không nói gì cả.
Thấy Diệp Quân yên lặng, Khu Cơ chủ giáo trầm xuống, ông ta lại tiếp tục cung kính hành lễ: “Thánh Tử, ta...”