“A!”
Mông Chiêu bỗng tức giận gào lên, hai mắt đỏ ngầu.
Gã muốn giết người!
Mẹ nó chứ, đây là bức chết người khác đấy.
Bắt nạt người ta quá đáng.
Tức đến run bần bật.
Sau khi Mông Chiêu không còn tim pháp luật Vô Thượng nữa, dĩ nhiên người đồ đen của dị vực đó sẽ không gây rắc rối cho gã nữa, mà quay sang đuổi theo Diệp Quân, nhưng tốc độ của họ kém xa Diệp Quân.
Bây giờ mục đích của Diệp Quân là rời khỏi chiến trường này, hắn tăng tốc độ của mình lên đến mức cực hạn.
Không lâu sau, hắn nhìn thấy tia sáng.
Diệp Quân híp mắt, đang định tăng tốc thì thời không trước mặt hắn bỗng trở nên méo mó, ngay sau đó một đao quang kỳ lạ bay ra.
Diệp Quân chém một nhát kiếm đến.
Vèo!
Đao quang kỳ lạ đó bị hắn ép lùi lại.
Lúc này đột nhiên vào vài người đồ đen xuất hiện xung quanh hắn.
Diệp Quân dừng lại, hắn nhìn về người đàn ông đồ đen cách đó không xa, người đàn ông đồ đen cầm một thanh đao dài, lúc này cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Người đồ đen dẫn đầu khàn giọng nói: “Để lại đồ, ngươi đi đi”.
Lúc này Tả Hi cũng xuất hiện ở một bên, cô ta nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân bỗng xòe tay ra, tim dị thần bay đến trước mặt Tả Hi.
Tả Hi nhìn Diệp Quân một hồi, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, người đàn ông này cũng hiểu chuyện thật.
Cô ta ra đây không phải là để giúp Diệp Quân.
Mục đích của cô ta cũng rất rõ ràng, họ có thể hợp sức với nhau nhưng lợi ích không thể chỉ một mình cô ta mới lấy được, cô ta không ngờ mình chưa nói mà Diệp Quân đã hiểu ý của cô ta.
Nghĩ đến đây cô ta không khỏi nhớ đến Mông Chiêu, cô ta cau mày.
Tả Hi cất tim dị thần đi, cô ta xoay người nhìn người đồ đen dẫn đầu, bây giờ cô ta và Diệp Quân cùng một phe.
Người đồ đen dẫn đầu nhìn hai người: “Ra tay đi”.
Nhưng lúc này Tả Hi bỗng giơ tay trái ra, cô ta vung nhẹ lên.
Dưới chân hai người, một trận pháp dịch chuyển bỗng xuất hiện.
Thấy thế, người đồ đen dẫn đầu biến sắc, gã lao mạnh về phía trước, chém một nhát đao về phía hai người.
Nhưng khi đao của gã lao đến trước mặt hai người, hai người đã biến mất.
Dịch chuyển đi rồi!
Sắc mặt người đồ đen bỗng trở nên cực kỳ hung dữ, như nghĩ đến điều gì gã bỗng quay đầu nhìn sang bên phải, tận cuối đó chính là Mông Chiêu vẫn chưa rời đi…
Thấy người đồ đen dẫn đầu, Mông Chiêu biến sắc: “Đệch…”
Lúc này người đồ đen đã lao đến chỗ y.
Mông Chiêu: “…”
…
Lúc mở mắt ra, Diệp Quân đã ở trong một đại điện, nói chính xác hơn là trong một phòng sách.
Nhưng phòng sách này hơi lớn.
Trên giá sách xung quanh đều là những cuốn sách cổ màu đen rất dày, đi đến một giá sách trong đó nhưng lại bị màn chắn vô hình ngăn lại.
Lúc này đằng sau hắn bỗng vang lên tiếng bước chân.
Diệp Quân xoay người nhìn sang, người đến là Tả Hi.
Tả Hi nhìn Diệp Quân: “Tỉnh rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đây là?”
Tả Hi bình tĩnh nói: “Học viện Thần Pháp”.
Diệp Quân nhìn Tả Hi: “Cô dịch chuyển ta đến đây à?”
Tả Hi nói: “Ngươi có thể đi bất cứ lúc nào”.
Nói rồi cô ta bước đến trước bàn sách ở một bên rồi ngồi xuống, cô ta lấy một cây bút màu vàng ra bắt đầu vẽ.
Diệp Quân bỗng nói: “Ta nghe Phạn Đế Chiêu nói học viện Thần Pháp từng là học viện Cung Đình của đế quốc Thần Hư?”