Ông lão áo đỏ cúi người, không tiếp lời.
Cô gái váy tím nhìn thoáng qua chữ “Đạo” màu đỏ kia, cô ta mỉm cười, bước về phía trước, theo từng bước đi của cô ta, cô ta đã đứng trên đỉnh đầu của con rồng khổng lồ, con rồng lớn đó xoay người, ngân hà sôi trào, trong chớp mắt, một rồng một người đã biến mất trong ngân hà mờ mịt.
Ông lão áo đỏ nhìn chằm chằm dãi ngân hà, ánh mắt nghiêm túc.
Bỗng nghĩ đến gì đó, ông ta quay đầu nhìn Quan tông chủ đứng bên cạnh: “Vào trong thôi”.
Quan tông chủ gật đầu, đi vào trong đại điện.
Ông lão áo đỏ hơi thở dài: “Tiểu Khâu…”
Từng chuyện từng chuyện dâng lên trong lòng.
Lúc đó, Khâu Bạch Y vừa đến Ác Đạo Minh, là một người hăng hái hoạt bát, mới chớp mắt mà cố nhân đã qua đời.
Ông lão áo đỏ lại thở dài.
…
Trong điện.
Một người đàn ông trung niên đứng trong đại điện, người đàn ông trung niên mặc áo gấm, tay phải cầm một bình rượu hồ lô, đưa lưng về phía Quan tông chủ.
Quan tông chủ khẽ hành lễ, nặng nề nói: “Thế Tông, Khâu sư đệ…”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Ta biết rồi”.
Thế Tông!
Chủ sự chân chính của Ác Đạo Minh, cũng là người năm đó được Nhất điện chủ khâm định làm chủ sự, gặp ông ta như gặp Nhất điện chủ.
Về Nhất điện chủ, thật ra bọn họ chưa ai gặp được.
Quan tông chủ mở tay ra, một lá bùa bị đốt cháy chậm rãi bay đến trước mặt Thế Tông.
Thế Tông nhìn thấy lá bùa lửa, ánh mắt lóe lên sự bàng hoàng, trong lòng nhớ lại chuyện cũ: “Năm đó lần đầu gặp ông ấy, ông ấy nói với ta rằng ông ấy phải theo ta làm chuyện lớn. Ta nói được, từ lúc đó chúng ta được sự giúp đỡ của Nhất điện chủ, bắt đầu bố trí toàn bộ vũ trụ, Ác Đạo Minh hiện tại có quy mô như thế, công lao của ông ấy không nhỏ…”
Nói xong, ông ta mở rượu hồ lô ra, nhẹ nhàng đổ xuống đất”.
“Huynh đệ, an nghỉ”.
Quan tông chủ bình tĩnh nhìn Thế Tông đứng trước mặt: “Thế Tông, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể giết đến vũ trụ Quan Huyên”.
Thế Tông không nói gì, ông ta nhẹ nhàng chạm vào lá bùa lửa kia, lá bùa lửa tan biến, giọng nói của Khâu Bạch Y vang lên: “Kiếm thứ nhất, ta lùi một bước, kiếm thứ hai, ta chết…”
Nghe được lời nói của Khâu Bạch Y, vẻ mặt của Quan tông chủ đột nhiên trở nên u ám.
Hai kiếm đã giết chết Khâu Bạch Y!
Ông ta hiểu rất rõ thực lực của Khâu Bạch Y, đó là sự tồn tại không thể đo lường, bị giết chỉ bởi hai nhát kiếm cho thấy sự đáng sợ của người phụ nữ váy trắng đó.
Quan tông chủ nặng nề nói: “Thực lực của người phụ nữ váy trắng đó quả thật đáng sợ, nhưng có thể dùng hai nhát kiếm để giết chết Khâu sư đệ thì…”
Thế Tông lắc đầu, cắt lời ông ta: “Ông nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi”.
Quan tông chủ hơi nghi ngờ.
Thế Tông uống một ngụm rượu, sau đó nói: “Tiểu Khâu chắc chắc sẽ không gạt chúng ta, nhưng liệu có khả năng là người phụ nữ váy trắng đó đang giả vờ yếu đuối không?”
Quan tông chủ ngạc nhiên: “Giả vờ yếu sao?”
Thế Tông xoay người nhìn Quan tông chủ: “Có khả năng này hay không?”
Quan tông chủ yên lặng một lúc mới nói: “Nếu bà ta làm như thế, vậy mục đích là gì?”