Thật ra Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cũng hơi bất ngờ, từ khi cô ta có được cái đỉnh Bất Hủ này, cô ta đã thử vô số lần, nhưng, đỉnh Bất Hủ đều không nhận cô ta làm chủ, còn bây giờ, cô ta không ngờ đỉnh Bất Hủ lại đột nhiên nhận chủ!
Đỉnh Bất Hủ là binh đế, không nhận chủ, cô ta cũng có thể kích hoạt nó, suy cho cùng, trách nhiệm của nó cũng là bảo vệ tộc Đệ Nhất, nhưng, sức mạnh phát huy lại có hạn, còn một khi nhận chủ, tâm trí kết nối với cô ta, cô ta có thể phát huy ra sức mạnh cực kì khủng bố.
Có thể nói, binh đế này nhận chủ, thì có thể nâng thực lực của cô ta lên năm phần.
Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất của cô ta, là nhìn rõ nội tâm của mình, thấy được mình thực sự, đây mới là thu hoạch thật sự của cô ta.
Lời của Diệp Quân, từng chữ như kiếm, nhát kiếm đâm vào linh hồn, như soi sáng cho cô ta.
Nhận ra sự thay đổi của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Diệp Quân khẽ cười nói: “Suy ngẫm nhìn lại mình, đối mặt với ý muốn ban đầu, lúc không còn nghi ngờ, là thấy được mình thật sự! Chúc mừng.”
Nói rồi, hắn đi tới ngồi xuống chỗ đối diện với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, hai tay đặt trên đống lửa để sưởi ấm.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân: “Vì sao lại nói những cái này với ta?”
Diệp Quân cười nói: “Vì ta cảm thấy cô rất ưu tú, không nên mất phương hướng như vậy.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi cảm thấy ta rất ưu tú?”
Diệp Quân gật đầu: “Ưu tú hơn ta.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi ngơ ngẩn, cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Quân, ánh nhìn của người đàn ông trước mắt rất tự nhiên, không hề đùa với cô ta.
Diệp Quân cười nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, cô đừng tự coi nhẹ mình, cũng đừng đánh giá ta quá cao, ta có thể thành đế, cũng không phải hoàn toàn là dựa vào thực lực của bản thân, con đường ta đi này, nếu không có sự dìu dắt của gia đình, thì không thể đi tới hôm nay, hơn nữa, trước đây, ta bị đánh rất nhiều, cực kì thảm hại.”
Nghĩ tới những ngày trước đây bị Phạn Chiêu Đế đánh, hắn không khỏi mỉm cười.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân trước mắt, dưới sự soi sáng của ánh lửa, càng hiện rõ vẻ tuấn tú, phong thái vượt trội.
Nhan sắc này, thật sự rất cao, cho dù là ánh mắt của cô ta, cũng không thể tìm ra chút tật xấu nào.
Quan trọng nhất là qua thời gian tiếp xúc, cô ta phát hiện, Diệp Quân thật sự không có tí kiêu căng nào của Đại Đế, ngược lại, còn rất bình dị gần gũi, khiêm tốn nhã nhặn với mọi người.
Cái này hoàn toàn không giống với Đại Đế trong tưởng tượng của cô ta!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thu ánh mắt lại, nhìn đống lửa trước mặt: “Ta chỉ có thể loại bỏ phong ấn Đại Đế của tộc Đệ Nhất cho ngươi thôi.”
Diệp Quân cười nói: “Không sao.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bỗng ngẩng đầu nhìn hắn: “Tộc Đệ Nhất ta đối xử với ngươi như vậy, ta còn mưu toan cướp huyết mạch và số kiếp Đại Đế của ngươi, ngươi hận ta không?”
Nói xong cầu này, hai tay trong ống tay áo của cô ta không kiềm lòng nổi, nắm chặt lại.
Diệp Quân nhìn cô ta, cười nói: “Không phải cuối cùng cô không làm vậy à?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nghĩ tới tình cảnh ngày đó, sắc mặt đột nhiên hồng rực, Diệp Quân hơi thất thần, cô gái trước mắt thật sự đẹp đến mức mất hết phương hướng.
Như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, biểu cảm của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức trở nên hơi mất tự nhiên, chỉ thấy mặt hơi nóng rát, nhưng suy cho cùng tu vi của cô ta cũng rất cao, chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, biểu cảm khôi phục vẻ bình thường, chỉ là cô ta không nhìn Diệp Quân, cúi mặt xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống lửa trước mặt.
Diệp Quân cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hắn nhìn ngoài đại điện, lúc này đã là ban đêm, bên ngoài tối đen, yên tĩnh đáng sợ.