Diệp Quân cười nói: “Không thể phủ nhận rằng tình cảm của tỷ đối với Chân tỷ là rất chân thật, thậm chí ta tin chắc tỷ sẵn sàng chết vì tỷ ấy. Nhưng ta nghĩ tỷ không hiểu được Chân tỷ”.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân lại nói: “Từ Nhu, ta hỏi tỷ một câu”.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Chuyện gì?”
Diệp Quân nói: “Chân tỷ nói tỷ cũng thích ta, là thật sao?”
Két!
Chiếc xe bỗng dừng lại, Từ Nhu quay đầu sang nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nhìn chằm chằm nàng ta đợi câu trả lời.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai trốn tránh.
Cuối cùng Từ Nhu cười nói: “Sao nào?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta cũng không có ý khác”.
Từ Nhu nhìn thẳng vào hắn: “Thế ngươi có ý gì?”
Diệp Quân khẽ nói: “Từ Nhu, khi Chân tỷ nói điều này với ta, lúc đó ta đã nghĩ sao có thể có chuyện này? Đây là chuyện hoàn toàn không thể”.
Từ Nhu mỉm cười: “Tại sao?”
Diệp Quân nói: “Ta rất không thích cảm giác lúc ở chung với tỷ”.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”
Diệp Quân nói: “Cảm giác khi ở chung với tỷ không phải là tỷ muốn ở chung với ta, tỷ chỉ muốn bày mưu tính kế với cô cô và cha ta, thậm chí là ông nội ta bằng cách thông qua ta”.
Từ Nhu im lặng.
Diệp Quân quay đầu sang nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Từ Nhu, nếu tỷ thích ta thật, ta cũng thích tỷ, nhưng nếu Diệp Quân ta không có xuất thân từ thế gia vô địch, liệu tỷ có còn thích ta không?”
Từ Nhu nắm chặt vô lăng, không nói gì.
Diệp Quân cười nói: “Ta nghĩ tỷ chắc chắn sẽ không thích ta, đó cũng là chuyện bình thường, mặc dù Diệp Quân ta có chút tài năng nhưng không được thế hệ đi trước hỗ trợ, sao có thể lọt vào mắt Từ Nhu tỷ được chứ?”
Hiện thực!
Hắn luôn nhìn rõ bản thân mình, đúng là không có cha và cô cô thì Diệp Quân hắn không thể đi nhanh được như vậy, đạt được thành tựu như bây giờ là chuyện không thể nào. Còn ai thực sự tốt với hắn, ai đối xử tốt với hắn đều là vì người nhà hắn, hắn biết hết.
Đây cũng là một trong các nguyên nhân tại sao hắn muốn đi trên con đường vô địch.
Bản thân mình vô địch mới là vô địch thật sự.
Cố gắng!
Nói xong, Diệp Quân cũng thầm quyết định ngày tháng sau này mình phải cố gắng hơn mới được.
Từ Nhu bỗng nói: “Ta hiểu rồi”.
Nàng ta lại khởi động xe.
Diệp Quân quay đầu nhìn sang ngoài cửa sổ, nhìn ráng chiều ở chân trời, tâm tư hắn không biết đã bay đến nơi nào.
Không biết qua bao lâu, Từ Nhu bỗng nói: “Ngươi muốn tự mình giải quyết vài chuyện nào đó nhưng ngươi có từng nghĩ thực lực hiện giờ của ngươi không đủ…”