Tất cả đều ở cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên!
Thiếu niên áo gấm dẫn đầu thì ở cảnh giới Thần Đế, ngoài ra, bên cạnh hắn ta còn có một cô gái trông mới tầm mười tám mười chín, mặc một bộ áo bào trắng bó sát người, tay phải cầm kiếm!
Kiếm tu!
Đúng lúc này, giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: "Nói tỷ tỷ ngươi cẩn thận chút, chàng trai áo gấm kia là một người luân hồi đấy!"
Diệp Quân nhíu mày: "Người luân hồi?"
Giọng nói bí ẩn: "Chính là một đại lão tuyệt thế ở kiếp trước, chuyển thế tu lại từ đầu, giai đoạn trước và giữa vô cùng nghịch thiên, dường như không có nút thắt nào trong quá trình tu luyện. Đương nhiên, nhược điểm cũng rất lớn, càng về sau bọn họ càng khó nâng cao, hơn nữa càng về sau, kiếp nạn bọn họ gặp phải cũng khó khăn hơn gấp đôi, vì đại đạo sẽ cộng gộp cả kiếp trước của họ vào. Nhưng ở giai đoạn đầu và giai đoạn giữa, bọn họ là sự tồn tại vô địch tuyệt đối!"
Sự tồn tại vô địch!
Diệp Quân nhíu mày: "Như thế này có được xem là phạm quy không?"
Giọng nói bí ẩn: "Không, vì hắn chuyển thế ở kiếp này, tuổi là tuổi thật, vạch xuất phát cũng giống với mọi người!"
Sau một thoáng trầm mặc, Diệp Quân nhìn Diệp An, cô ấy nhìn chàng trai áo gấm: "Ta đánh tên này!"
Cô ấy muốn đánh kẻ mạnh nhất!
Diệp Quân đang định lên tiếng thì Diệp An đã xông ra mất rồi.
Vù!
Một tia huyết quang lóe lên!
Thấy Diệp An ra tay, ánh mắt chàng trai áo gấm kia lóe lên sự khinh bỉ, sau đó phất tay áo.
Vù!
Một mảng huyết quang bị ngăn cản, cùng lúc đó, Diệp An bị đánh lùi liên tiếp tới bên cạnh Diệp Quân.
Diệp Quân thấy thế thì sắc mặt trở nên nặng nề, người luân hồi này quả thật không đơn giản!
Trên tường thành, đám thần linh hoan hô vang dội.
Chàng trai áo gấm nhìn Diệp An, khiêu khích: "Lại!"
Diệp An không phí lời nào, lập tức biến mất, chàng trai áo gấm ở phía xa cũng chợt tung ra một nắm đấm!
Ầm!
Nắm nấm này vừa xuất hiện, thời không xung quanh hắn ta đã lõm vào.
Nhưng lúc này, một ngòi bút xuất hiện.
Ầm!
Thời không vỡ nát, chàng trai áo gấm liên tiếp lùi sau sau đó đập mạnh vào trong tường thành khiến bức tường rung lên kịch liệt.
Thấy thế, sắc mặt đám thần linh đứng trên tường thành trở nên nặng nề, đồng loạt nhìn Diệp An, lúc này, trong tay Diệp An cầm một cây bút.
Diệp Quân cũng nhìn cây bút đó, thầm kinh ngạc nói: "Tháp gia, đây là bút gì vậy? Sao lợi hại thế!?"
Tiểu Tháp: "Rác rưởi!"
Diệp Quân sững người.
Tiểu Tháp lại nói: "Cây bút này chẳng có cấp bậc gì đâu, lại còn là một thứ phản phúc!"
Diệp Quân thầm hỏi: "Tháp gia, ngươi biết cây bút này à?"